Bà ta vừa nhìn thấy tiền và phiếu trên tay Giang Trường Hải liền ghen ghét đến đỏ cả mắt. Vậy mà có cả phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ và cả phiếu máy khâu.
Có thể đưa ra những phiếu công nghiệp hiếm có này, cậu của Úc Thừa chắc chắn cũng không phải người bình thường.
Nghĩ tới đây bà ta lại ảo não, tại sao không phải là nhà mình cứu được Úc Thừa. Vậy thì phiếu và năm mươi đồng này đều là của bọn họ.
Không nói đến tiền, đem mấy phiếu công nghiệp kia đi đổi lấy tiền chí ít cũng có thể đổi được một, hai trăm đồng.
Nếu như tiền này đã không đến được tay bà ta, vậy thì để anh cả đưa tiền cho cha mẹ, cả nhà cùng nhau tiêu.
Nghe vậy, Giang Trường Hải trực tiếp trừng mắt với bà ta: "Tôn Lệ Hà, có phải đầu óc của thím bị úng nước không? Mười đồng này có thể mua được bao nhiêu lương thực, thím không biết sao? Úc Thừa ở nhà chúng ta vài ngày có thể ăn được bao nhiêu tiền lương thực? Nếu như thím cảm thấy tôi hẹp hòi, thím cũng có thể bảo Trường Đào nhảy vào sông băng cứu một người ra, chờ người ta đưa quà cảm ơn đến thì thím đưa hết cho mẹ."
Tôn Lệ Hà sao có thể không biết lương thực ở bên ngoài bao nhiêu tiền một cân?
Bà ta chỉ muốn tìm một cái cớ để anh cả đưa hết tiền cho bà cụ mà thôi.
Hơn nữa, nếu bà ta có thể tùy ý cứu người từ dưới sông lên, đều là thiếu gia từ Thủ Đô đến, có thể đưa ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-gia-dinh-cuc-pham/1035513/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.