Đường Minh Sơn đón lấy nó từ vòng tay của Phong Ngọc Lan và nâng nó lên cao nhiều lần, cho đến khi Nguyên Khang cười quá nhiều thì anh mới đặt nó xuống.
Sau khi vợ chồng Phong Ngọc Lan lên xe bò và rời đi, cả nhà bịn rịn mãi mới chịu về nhà.
Nguyên Khang nắm tay mẹ Đường: "Bà ơi, có chuyện này cháu muốn nói với bà.”
“Có chuyện gì sao?” Mẹ Đường vẫn hơi khó chịu trong lòng, mắt vẫn còn đỏ hoe, nghe nó nói thế, bà liền xốc lại tinh thần để nghe nó hỏi.
“Bà đi theo cháu.” Nó đưa bà đến phòng của vợ chồng Phong Ngọc Lan, đến trước mặt mẹ Đường lật cái gối của Đường Minh Sơn lên, mẹ Đường cũng ngó vào nhìn, được lắm, mười tờ tiền!
Khi vợ chồng Phong Ngọc Lan đón năm mới, họ có khoảng hơn 4.500 đồng, chỉ lấy một ít ra mua sắm tết, sau khi trích một khoản để mừng tuổi bọn trẻ con và vợ chồng anh hai Đường thì vẫn còn 4.450 đồng.
Vì sợ sau này trong nhà có việc gấp cần dùng đến tiền, nên hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau và để lại một trăm đồng.
Biết trước việc cha mẹ Đường sẽ không chịu nhận nên họ đã giao lại nhiệm vụ này cho Nguyên Khang.
“Cha mẹ con để lại đấy, họ nói rằng số tiền này để cho ông bà nội dùng.”
Nguyên Khang gom tiền lại và đưa cho mẹ Đường.
Mẹ Đường vội vàng gọi lão già.
Cha Đường bước nhanh vào, vừa nhìn thấy tiền liền hiểu ý: “Cầm đi, tấm lòng của vợ thằng ba.”
“Bọn chúng thật là...”
Mẹ Đường cầm tiền,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/1523743/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.