Đúng vậy, thời gian trôi qua quá nhanh, Nguyên Khang đưa ly rượu lên rồi uống một ngụm, đột nhiên nhớ tới năm đó Yêu Muội lén bưng rượu đế ra, kết quả là đêm ba mươi, cô nhóc lại buồn chuyện của mình mà uống từng ngụm một.
Nguyên Khang cười nhìn về phía Yêu Muội, lúc này Yêu Muội đang dùng bữa, thấy cậu nhìn sang, trong tay còn cầm ly rượu, cô nhóc lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên cô nhanh chóng đặt bát sang một bên.
"Em không uống đâu, chuyện năm đó bây giờ em vẫn còn nhớ rõ!"
A Tráng cười ha ha, anh ấy kể lại chuyện của Yêu Muội năm đó cho người yêu của mình nghe, sau khi nghe xong, người yêu của anh ấy cũng không nhịn được cười.
Yêu Muội đỏ bừng mặt, rồi đổi chỗ với Tiểu Lỗi Tử: "Không để ý tới mọi người nữa."
Tiểu Lỗi Tử cười khúc khích: "Em cũng còn nhớ rõ, chỉ là lúc đó Tiểu Sơn Tử và mọi người đều còn quá nhỏ để biết."
"Lúc đó em cũng còn nhỏ mà." Yêu Muội giở giọng khinh bỉ: "Nếu như không phải em và mọi người thường xuyên nhắc tới thì liệu em còn nhớ rõ sao?"
Đây là nói thật.
Kể từ đó, hầu như mỗi một lần qua năm mới, những người lớn đều dặn dò họ không được để cho Yêu Muội uống rượu nên đương nhiên là Tiểu Lỗi Tử sẽ luôn nhớ đến chuyện này.
"Em cũng nhớ mà." Tiểu Lôi Tử rất đắc ý, quay đầu nói với Thiết Đản: "Thiết Đản, em không tò mò sao?"
“Em đã nghe bà nội nói tám trăm lần rồi.” Thiết Đản vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/1524140/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.