Mẹ Lạc nghĩ tới đây, trên gương mặt lại buồn rầu một hồi, mới hơn ba mươi tuổi mà trên mặt đã tràn đầy nếp nhăn, cõng con trai rồi len lén lau sạch nước mắt, chầm chậm ưu tư mới nói.
“Mẹ biết Tiểu Dương nhớ chị, không những Tiểu Dương nhớ, mẹ cũng nhớ, nhưng mà chúng ta chờ thêm một chút, ba con cũng nhớ chị, chúng ta đợi ba có thời gian, rồi cùng đi thăm chị, có được không?”“Mẹ, vậy khi nào ba mới có thời gian rảnh?”Mẹ Lạc ôn nhu sờ đầu cậu, cười nói: “Sẽ nhanh thôi, nhanh thôi.
”Lạc Khả Dương: “”Mẹ mỗi lần đều nói như vậy, lỗ tai cậu đều sắp nghe thành bọn côn trùng tới, vừa định lên tiếng hỏi rõ, ngoài cửa truyền đến âm thanh, khiến mẹ Lạc và Lạc Khả Dương sợ hết hồn.
“Ai?” Mẹ Lạc kéo Lạc Khả Dương ra phía sau, vội vàng đi ra ngoài cửa.
Bà nhớ rằng một năm trước, cũng như vậy, bên ngoài cửa đột nhiên có mấy người, cõng ba Lạc đang choáng váng, lần đó dọa bà sợ quá mức, may mắn thay ba Lạc cuối cùng kiểm tra là mệt mỏi quá độ, cẩn thận tịnh dưỡng sẽ khỏe.
Nhưng tỉnh lại ba Lạc làm sao có thể nghe lời mà ở nhà nhàn rỗi tịnh dưỡng thân thể, nếu như ông ở nhà dưỡng sức, vợ và con trai ông ai nuôi?Mẹ Lạc buộc phải nén nước mắt để cha Lạc đi ra cửa, cũng bắt đầu đi tìm vài công việc lặt vặt gần nhà, dù cho chỉ có vài đồng, giặc một đống quần áo lớn, bà cũng làm.
Chính vì vậy, mấy năm nay, cha mẹ Lạc không những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-lam-ruong-nuoi-con/495962/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.