Lục Thanh Nghiên vội vàng nhận lấy, mở miệng nói cảm ơn.
"Lệ Hà, con nhanh đi gọi mẹ con về nấu cơm."
"Cha, để con nấu cho, có lẽ mẹ sẽ trở về nhanh thôi ạ."
Lưu Lệ Hà bảo cha Lưu nhanh chóng ngồi xuống, cha Lưu cũng không cố chống đỡ nữa ngồi đối diện Lục Thanh Nghiên.
"Thanh Nghiên, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm."
Lưu Lệ Hà cười với Lục Thanh Nghiên, đi về phía phòng bếp.
"Thanh Nghiên, uống nước đi."
Cha Lưu đứng dậy rót nước, bưng ca tráng men cho cô.
Lục Thanh Nghiên nhận lấy bằng hai tay, ánh mắt nhìn gương mặt không có khí sắc của cha Lưu.
"Chú Lưu, cháu là một bác sĩ, không bằng để cháu khám cho chú."
Trên người cô chỉ có một chiếc túi xách, cũng không lấy ra được thứ gì, Lục Thanh Nghiên cảm thấy đặc biệt thất lễ.
Thấy sức khỏe của cha Lưu không tốt, cô chủ động đưa ra ý tưởng khám bệnh cho ông ấy, cũng có thể khiến mình an tâm ở lại đây.
Trong phòng bếp Lưu Lệ Hà khó xử nhìn về phía lu gạo, trong nhà không có đồ ăn khác, không biết Lục Thanh Nghiên có ghét bỏ hay không.
Mới đi tới bệ bếp rót nước, cô ấy nghe thấy được giọng nói kích động của cha Lưu.
Lưu Lệ Hà còn tưởng xảy ra chuyện gì, lập tức chạy ra.
"Lệ Hà, bệnh của cha có thể chữa trị."
Cha Lưu biết mình sinh bệnh xong vẫn luôn liên lụy trong nhà, ông ấy cũng muốn cố gắng, đáng tiếc cơ thể quá yếu ớt.
Vốn tưởng rằng sẽ luôn như vậy, không nghĩ tới người bạn con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-mang-theo-chuc-ty-vat-tu-duoc-ga-dan-ong-tho-kech-sung-den-khoc/1255263/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.