Trương Khánh mặc kệ tất cả, cho dù mỗi cân kiếm ít một chút, cũng muốn lấy hết hàng của Lục Thanh Nghiên.
"Chị thích đồ cổ, gần đây em thu mua không ít, tất cả đều là hàng tốt, chỗ em còn có vàng."
"Câm miệng, nghe tôi nói hết đã."
Trương Khánh thức thời câm miệng, an tĩnh ngồi đó, ngoan không giống lão đại chợ đen.
"Lần này tôi cho cậu 1 vạn cân hàng, 2500 cân lương thực tinh, 7500 cân lương thực thô."
Lục Thanh Nghiên nói ra số lượng, nhiều đến mức khiến Trương Khánh nghẹn họng nhìn trân trối.
"Chị à, chị nói thật sao?"
"Cậu cho rằng tôi sẽ lừa cậu ư?"
Lục Thanh Nghiên trừng Trương Khánh một cái, lúc này Trương Khánh mới bình tĩnh lại:
"Chị à, chị nói điều kiện đi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
"Lương thực tinh vẫn dựa theo giá cả trước cho cậu, cậu có thể bán cho người thành phố, nhưng tiền đề là dựa theo giá bán trước thiên tai."
Trương Khánh kinh ngạc vậy mà Lục Thanh Nghiên sẽ rộng lượng như vậy, không nhịn được vô cùng kính nể, lần đầu tiên sinh ra khâm phục.
"Lương thực thô bán 5 xu cho cậu, cậu bán với giá 1 hào đi."
"Quá nhiều lương thực thô dễ khiến người ta chú ý, cậu bảo người của mình vất vả chút, đi nhiều nơi khác bán đặc biệt là những nơi thiên tai nghiêm trọng."
"Chị à, chị thực sự muốn lấy nhiều lương thực làm chuyện tốt như vậy ư?"
Trương Khánh nhìn Lục Thanh Nghiên, khó có thể tưởng tượng lúc này còn có người đứng ra, vậy mà không phát tài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-mang-theo-chuc-ty-vat-tu-duoc-ga-dan-ong-tho-kech-sung-den-khoc/1255680/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.