Hôm nay có cơ hội trả thù Vương Kiến Thiết, cho dù cơn khủng hoảng của Thẩm Triều Triều nghiêm trọng thế nào, cô cũng muốn làm!
Phải để kẻ xấu bị trừng phạt thích đáng!
“Đương nhiên có thể, trước mắt chỉ đang theo dõi điều tra nên không có gì nguy hiểm, nhưng cần phải đi lại ở bên ngoài thường xuyên, em...”
“Em muốn đi!!!”
Nghe thấy Cố Kỳ Việt lo lắng, Thẩm Triều Triều lại vùi đầu vào lòng anh, dùng sức cọ xát vào lồng n.g.ự.c có dấu vết huấn luyện rõ ràng, nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể lật đổ Vương Kiến Thiết, em không sợ!”
Bị Thẩm Triều Triều cọ đến mức cả người khô khốc vô cùng, Cố Kỳ Việt chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng: “Được được được, bà cô muốn làm thế nào thì làm thế nấy, nhưng bây giờ em phải rời khỏi người tôi trước đã.”
Cố Kỳ Việt nói cô “bà cô” rồi cầu xin tha thứ khiến Thẩm Triều Triều đang mỉm cười lặng lẽ ngẩng đầu.
Sau khi cô vừa khóc vừa cười xong, lúc này cô như chồi non chui lên từ dưới đất, rốt cuộc cũng thấy được mặt trời bên ngoài, do đó toàn thân đều mang theo sinh cơ bừng bừng sức sống.
Gương mặt xinh đẹp quá mức kia, hôm nay lại càng xinh đẹp hơn thế.
Dung mạo tuyệt sắc đủ để khiến người ta nhìn đến ngây ngốc, Cố Kỳ Việt cũng không ngoại lệ, hơn nữa Thẩm Triều Triều còn đang ở trong lòng anh như vậy, thế nên khi Cố Kỳ Việt cúi đầu đón nhận tầm mắt nhìn tới, trong đôi mắt hoa đào kia vô thức hiện lên vẻ dịu dàng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-dep-so-giao-tiep-ga-cho-ac-ba/2698478/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.