“Chị A Niệm, đây là đừng mía lần trước anh cả em gửi thuyền vật tư mang đến, chị nếm thử xem nha!”
Hứa Niệm nhấp một ngụm, cười nói: “Ngọt lắm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh cong mày cười, từ trong lọ thủy tinh trong suốt lấy ra hai bắp cải trắng muối chua, vị chua tràn ngập phòng bếp, xông thẳng vào mũi.
Sau khi Hứa Niệm mang thai, cô đặc biệt thích ăn những thứ chua chua như thế này, vừa ngửi mùi thơm thôi đã muốn chảy nước miếng.
Nhìn thấy chị ấy vươn cổ nhìn chăm chăm vào bên trong, Cố Khanh Khanh nữa bật cười thành tiếng, cầm lấy một cái bát to bỏ đầy ắp dưa chua vào cho chị ấy: “Chị mang về ăn trước đi, không đủ em lại mang sang!”
“Được.” Hứa Niệm không khách sáo với Khanh Khanh. Buổi tối cô quyết định ăn dưa chua hầm miếng, tay cầm cái ca tráng men, nghe giọng nói của Sở Đại bên ngoài, cô nhịn không được mở miệng: “Đứa nhỏ này chính là là đứa nhỏ cứu được từ thuyền đánh cá kia sao?”
Cố Khanh Khanh gật đầu, lấy từ trong cái bình ra ít dưa cải muối chua, tính là dưa cải xào thịt: “Thằng bé tên là Thẩm Tuy, cha thằng bé là trinh sát thuộc binh đoàn xe tăng quân khu Phương Nam. Hy sinh khi đang chấp hành nhiệm vụ.”
Cô vừa cắt vừa chua vừa thở dài: “Đứa nhỏ này đáng thương lắm.” Hôm qua cô làm hai bộ quần từ quần áo cũ cho thằng bé thay đổi, vô tình thấy những vết thương cũ chằng chịt trên cánh tay của thằng bé, lúc đó cô kiềm không được liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594255/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.