Cố Bảo nghe cái cách xưng hô này không được vui: “Cha à, bọn con đã mấy chục tuổi rồi, cha đừng có mà hở chút là nhãi con, hở chút là nhãi ranh được không?”
Cố Thiết Trụ liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ có mi nói nhiều, anh trai mi cũng chưa có ý kiến gì.”
"Họ đều đã có vợ rồi mà." Cố Bảo kiên quyết đấu tranh để giành lấy chút thể diện cuối cùng cho mình: “Con trai út của cha chuẩn bị bàn đến chuyện cưới hỏi đó nha. Cứ gọi nhãi ranh, nhãi ranh, thật mất mặt.”
“Cô gái nhà nào xui xẻo mà bị mi nhớ thương?" Cố Thiết Trụ đầu cũng chẳng buồn quay lại: “Nói với mẹ mi một tiếng đi, lễ hỏi cấp dày một chút, đừng để cô gái nhà người ta chịu thiệt.”
Cố Bảo đi theo sau lưng Cố Thiết Trụ sát từng bước, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn cha đã vì con trai mà suy nghĩ nha."
Hắn đã quen nghe lão cha âm dương quái khí rồi, hắn mặt dày, không có gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỳ thực hắn tự tin lắm, trừ Khanh Khanh bảo bối tâm can của lão cha ra, hắn chính là bảo bối cục cưng thứ hai.
Tính tính một chút, hắn chỉ có hơn cháu trai Cố Hùng nhà anh hai có hai ba tuổi, xem tình hình của cháu trai, hai chú cháu ai cưới vợ trước ai còn chưa có nói được đâu.
"Ông nội ơi ~" Mi mắt Cố Khanh Khanh cong cong, nhìn thấy Cố Thiết Trụ đi tới, hai tay cầm cái chén sứ trắng xanh đưa qua: “Ông nội vất vả.”
"Không vất vả." Cố Thiết Trụ uống miếng nước giếng mát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594484/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.