Nhóc con khóc nhiệt tình, Cố Khanh Khanh ngượng ngùng đứng gãi gãi mũi, rồi cầu cứu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Sở Đại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhẹ nhàng vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai, đưa cánh tay trắng trẻo ra: “Đưa canh cho anh."
Cố Khanh Khanh vội vàng đưa chén canh thịt nấu với táo đỏ qua, Sở Đại nhận lấy, tay phải bế nhóc con đặt lên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải vẫn còn đây sao, con gấp cái gì chứ.”
Nhóc Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thịt thơm, mới từ từ yên lặng lại, ấy vậy mà vẫn thút thít không thành tiếng, đôi mắt to tròn đầy oán trách nhìn mẹ.
Cố Khanh Khanh chột dạ, đầu rúc vào vai chồng, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cha con một cái.
Sở Đại trước tiên nếm một ngụm, canh chỉ ấm ấm không quá nóng, anh yên tâm đút cho con trai ăn.
Đoàn Đoàn uống liên tiếp mấy ngụm canh, mắt hau háu nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, vỗ vỗ cánh tay cha kêu: “Thịt! Thịt!”
Sở Đại khẽ cười, dùng thìa chầm chậm xé miếng thịt ra, trong ánh mắt đầy mong đợi của con trai, quay ngược lại đưa sát đến bên miệng của mẹ nó.
Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, không do dự há miệng.
Đoàn Đoàn sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, thở phì phì đứng dậy bò ra khỏi lòng cha, thất tha thất thiểu đi mấy bước nằm lăn xuống giường vùi đầu vào trong chăn khóc lớn.
Cố Khanh Khanh lúc này mới thấy mình quá đáng, trừng mắt nhìn chồng một cái, vội đứng dậy bế con trai lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2694109/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.