Đoàn Đoàn và Niên Niên có sáu bảy phần giống anh, còn vài nét giống Cố Xán Dương.
Nghĩ đến gì đó, anh nói: "Mọi người đều nói cháu giống cậu, quả không sai."
Cố Khanh Khanh cười mỉm: "Giống Cẩu Thặng cũng tốt mà, trong nhà chúng ta chỉ có cậu và anh là đẹp trai nhất."
"Không phải còn em và anh hai sao." Sở Đại khiêm tốn nói: "Các em đều giống anh cả, anh chỉ có thể xếp cuối cùng."
Cố Khanh Khanh ở dưới lớp chăn đá anh ấy một cái.
Sở Đại cười lớn, tiếng cười hòa vào đêm đen.
Một lát sau, anh thu lại nụ cười, sợ cô vợ nhỏ tức giận đá anh thêm cái nữa.
"Thực ra con gái giống anh cả cũng rất tốt. Cố Xán Dương nhìn nét mặt mềm mại hơn anh một chút, đường nét khuôn mặt anh sắc bén, trông khó gần lắm."
Tiếp xúc lâu sẽ thấy tính cách anh trái ngược với Cố Xán Dương, anh dễ gần hơn, còn Cố Xán Dương thật sự khiến người khác khó mở miệng.
Cố Khanh Khanh tay trái vô thức đặt lên bụng, cúi đầu suy nghĩ.
Vì ở trong chăn, Sở Đại không phát hiện động tác của vợ, anh nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hỏi: "Vợ à."
"Vâng?" Cố Khanh Khanh lơ đễnh.
"Sao anh cả lại tên là Cố Xán Dương? Tên này không hợp với tính cách của anh ấy."
"Em cũng không biết, ông ngoại đặt tên á."
Anh gật đầu, không hỏi thêm.
Đêm nay thực ra có chút khó ngủ.
Muỗi vo ve bên tai, nếu chỉ có mình anh thì ngủ sao cũng được, không quan tâm.
Bây giờ có vợ và con không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2694208/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.