“Hả? Hai người đã nói gì thế, anh A Đại.” Người phụ nữ bắt chước giọng điệu của Bạch Dung, khóe miệng nhếch lên nhìn anh, trong mắt mang theo sự trêu chọc.
Cô không giận, Sở Đại là người thế nào cô hiểu rõ, và cô hoàn toàn tin tưởng anh.
Chỉ là muốn trêu anh một chút.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một lúc lâu.
Đặt bức ảnh trong tay lên bàn đầu giường, anh từ tốn cởi nút áo quân phục, treo lên lưng ghế phía sau.
“Nói rằng sau này đừng đến làm phiền anh nữa, ở nhà có một lọ dấm chua, nói một câu với cô ấy, anh phải dỗ dành vợ cả đêm.”
Anh cười khẽ: “Còn chưa chắc đã dỗ được.”
Cố Khanh Khanh chớp mắt: “Vậy anh có thấy phiền không?”
“Không.” Người đàn ông đứng dậy, đi đến cửa sổ, vươn tay kéo rèm lại, quay lại nhìn cô: “Nói thật, anh rất hưởng thụ.”
Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh, miệng lẩm bẩm: “Thật là kỳ cục, cái tính xấu gì đây.”
Hai nhóc con không có ở đây, hai vợ chồng hiếm khi có thời gian ở riêng, buổi chiều anh không phải đến sở chỉ huy, đúng lúc có thể làm điều mình muốn.
Anh mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, thay đồ ngay trong phòng.
Sở Đại nhìn có vẻ gầy gò, nhưng chỗ cần có thì có, cơ bắp săn chắc chưa kịp để Cố Khanh Khanh nhìn kỹ đã bị bộ đồ ngủ che lại.
Thấy vợ còn đang nhìn, anh nhướng mày: “Muốn xem anh cởi quần à?”
“Không được à?” Cố Khanh Khanh co chân lại, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2694229/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.