Cố Thanh Liệt chỉ gãi đầu cười: "Con bé còn nhỏ mà…"
“Cậu cậu!” Kiêu Kiêu chạy tới, lao thẳng vào chân anh: “Ăn sủi cảo!”
“Ôi, trưa nay nấu sủi cảo à?” Cố Thanh Liệt nhấc bổng cô bé lên, nhìn chiếc váy xinh đẹp của cô cháu gái rồi lại nhìn mình toàn bùn đất, thở dài: “Bé con à, hay con xuống dưới đi, cậu đang hôi lắm.”
Chân anh dính đầy bùn ướt từ đồng ruộng, cánh tay cũng vậy, quần áo tuy trông sạch thế thôi chứ bốc lên mùi chua nồng.
Gặt lúa, vác lúa, thời tiết này chỉ cần hoạt động nhẹ là mồ hôi đã ướt đẫm người, huống chi là làm việc nặng.
Kiêu Kiêu bịt mũi, đôi mắt đen láy long lanh: “Vậy là không ngửi thấy nữa!”
Sở Đại đứng bên cạnh nghe thế bật cười, trêu chọc: “Yêu cậu thế à, tối nay muốn ở cùng anh trai ngủ với cậu không?”
Cố Thanh Liệt lườm cậu ta: “Cậu tính hay nhỉ, muốn gửi Kiêu Kiêu và Tinh Tinh cho tôi, còn Đoàn Đoàn và Niên Niên thì gửi cho anh cả và A Tuy, nằm mơ à.”
Bị nhìn thấu ý đồ, người đàn ông không xấu hổ, ngồi trên bờ ruộng cười toe toét đợi vợ mình đến.
“Mẹ! Dừng tay thôi, đến ăn trưa nào.” Cố Khanh Khanh đặt hộp thức ăn xuống, mở nắp : “Trưa nay không nấu cơm, ăn tạm lót dạ chút nhé.”
Bình Bình và An An cùng với Đoàn Đoàn và Niên Niên xách hai hộp thức ăn khác đi tìm những người khác trong nhà họ Cố đang làm ở cánh đồng khác nhau. Cố Thanh Liệt đặt cháu gái xuống, lấy nước từ chiếc bình sứ bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2697338/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.