Cả một đám người đông đúc kéo nhau ra khỏi sân. Tiêu Tiêu đang tập thể dục buổi sáng bên ngoài, thấy họ định đi đâu, tò mò hỏi: "Mọi người định đi đâu thế?"
Trong đám người có Cố Xán Dương, hô hấp cô đột nhiên cứng lại.
"Đi công viên Nhân Dân, cùng đi chứ?" Chử Chiêu hỏi Sở Đại: "Hay chúng ta mang em ấy đi cùng đi."
Người đàn ông liếc nhìn người anh vợ không nói gì, gật đầu: "Được thôi, dù sao cũng phải đi hai xe."
Bọn họ đông người, một xe không đủ chỗ, anh sớm đã cùng với Cố Thanh Liệt đi xin giấy mượn xe rồi.
"Vậy em về thay bộ đồ, mọi người đi trước, em sẽ đến ngay."
Có hai gương mặt lạ lẫm nhưng thân thiện, trông rất giống với Cố Khanh Khanh, Tiêu Tiêu nghĩ một chút là đoán được thân phận của họ, có chút căng thẳng.
"Không cần vội." Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng nói: "Nhà chị đợi ở cổng đại viện nhé."
"Được!"
Bóng dáng Tiêu Tiêu vội vã, biến mất sau cổng sân.
Kiêu Kiêu ngẩng đầu hỏi mẹ: "Dì sợ gì mà sao chạy nhanh thế ạ?"
Cố Khanh Khanh nhìn anh trai đang bế Tinh Tinh, nhẹ nhàng giải thích cho con gái: "Có lẽ là sợ cậu cả của con, cả ngày mặt lạnh, cũng ít khi cười."
"Ồ." Kiêu Kiêu nghĩ một lúc, rồi nói: "Nhưng con không sợ cậu, con thích cậu lắm."
"Có phải vì con đá chăn mà cậu không mắng con?" Cố Khanh Khanh cúi xuống, véo má cô bé: "Chút nữa đến công viên không được chạy lung tung, chỗ đó rộng lắm, mẹ tìm con mệt lắm đấy."
"Con biết rồi!" Kiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2697355/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.