Phải nói là tài vận tới thì không cản nổi, ba người chơi một đêm, Lâm Ngọc Trúc thắng 5 hào, bởi vì 5 hào này mà cười đến suýt ngất.
Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn thì vẻ mặt uể oải không phấn chấn.
Đại khái là vậy
Thấy Lâm Ngọc Trúc cười quá mức kiêu ngạo, hai người quyết định không chơi nữa, ai về phòng nấy.
Ngủ.
Ngày hôm sau lại là bị tiếng pháo đánh thức.
Lâm Ngọc Trúc chớp đôi mắt mê mang, nghĩ thầm pháo này bán vẫn là quá rẻ rồi.
Mùng một bái tân niên.
Ba người ở sân sau ra cửa cùng một lúc, vội vàng chúc nhau năm mới, bầu không khí hài hòa không phải bình thường.
Về phần Trương Diễm Thu ở sân trước, bị ba người hoàn toàn xem nhẹ.
Nếu không phải nhìn thấy ống khói bốc khói, các nàng đã sắp không nhớ rõ sân trước còn có người ở.
Trương Diễm Thu cũng cố gắng trải qua cuộc sống giống như người trong suốt.
Lý Hướng Vãn nhìn trên cổ Lâm Ngọc Trúc có một cái khăn quàng cổ mới, tò mò hỏi một chút: "Đan khi nào thế?"
Thời điểm ở bệnh viện, Vương Tiểu Mai không chú ý tới trên cổ Lâm Ngọc Trúc nhiều thêm một cái khăn quàng cổ, lúc này nhìn thấy cũng tò mò, nhìn màu sắc khăn quàng cổ này, buồn bực nói: "Cái này sao màu sắc giống mấy cuộn len trên giường đất ở nhà Mập Mạp ca thế."
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt đắc ý vuốt khăn quàng trên cổ, cười tủm tỉm nói: "Thẩm đại ca đan."
Vương Tiểu Mai oa một tiếng, "Vậy là chúng ta hiểu lầm, Thẩm đại ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/2491910/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.