Lý Thúy Hoa sợ đến mức túm chặt lưng quần, ký ức bà ta mặc áo n.g.ự.c quần lót chạy như điên trong thành phố Đàm vào mấy ngày hôm trước xông lên trong đầu, trong thành phố Đàm không có ai quen biết cô, mất mặt thì mất thôi, nhưng mà ở Ngưu Giác Loan đều là người quen biết của bà ta, nếu lại diễn ra cảnh đó lần nữa thì bà ta cũng chỉ có thể nhảy sông tự sát.
Bọn họ không dám ngăn cản, Cung Linh Lung bắt cóc người thuận lợi đi ra khỏi phòng, sau khi đi ra khoảng sân rộng rãi rồi, cô buông d.a.o phay xuống, trực tiếp dùng xương bánh chè huých mụ đĩ già này ra ngoài.
“Rầm!”
Cô lại giơ chân đá bay cửa phòng hai mẹ con bọn họ ra.
Trong phòng ngủ ngoại trừ tủ và giường cũ nát ra thì không còn thứ gì hết, đệm chăn trên giường và quần áo trong tủ đều đã cũ nát đến mức không thể nhìn được nữa.
“Hửm? Không có sao?”
Cung Linh Lung tìm tới tìm lui ở khu vực giấu vòng tay, thấy bên trong trống không, lập tức xách theo d.a.o phay đi ra ngoài.
Cô dùng lưỡi d.a.o sắc bén chĩa thẳng vào mụ đĩ già: “Lấy ra đây cho tôi.”
Hiện tại mụ đĩ già đã không còn tiền, còn đang kêu cha gọi mẹ chửi rủa, thấy cô lại đến đây đòi đồ, giọng nói trở nên vô cùng chói tai: “Mày đã đủ chưa hả, mày chỉ đưa tiền cho tao, không cho tao bất cứ thứ gì khác nữa.”
“Bà thật sự chưa từng lấy à?” Cung Linh Lung híp mắt lại.
Mụ đĩ già thật sự không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/1541562/chuong-122.html