Một lúc sau bà lại bắt đầu lải nhải: “Ban đầu con kết hôn cùng với nó mẹ đã không đồng ý rồi, một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa, công tử bột, vậy mà còn đòi cưới con gái nhà ta? Con kết hôn với nó xong thì hay rồi, hay lắm rồi, bây giờ tốt lắm, không về được thành phố nữa, cả đời phải ở lại cái quặng mỏ kia chịu tội!”
Trần Lộ đứng bên cạnh thấy vậy thì tiến lên khuyên nhủ: “Bác, bác bớt giận đi ạ, có chị ở đây không phải là có cách rồi hay sao, có cách là tốt rồi. Bây giờ chúng ta nghĩ xem làm thế nào để giải quyết được vấn đề mới là tốt nhất.”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía Cố Thuấn Hoa: “Chị, chị nói xem chị cũng đúng là, sao có thể lúc nào cũng tùy hứng như vậy được cơ chứ, chị lại chọc cho bác tức giận rồi này, mình gặp chuyện thì phải nghĩ cách làm thế nào để giải quyết được vấn đề, không thể để càng ngày càng thêm loạn được.”
Cố Thuấn Hoa chậm rãi liếc nhìn Trần Lộ: “Trần Lộ, cô nói lời này, ý cô là tôi nên mặc kệ hai đứa trẻ không quan tâm đến hay sao?”
Trần Lộ nghe thấy Cố Thuấn Hoa nói vậy thì thấy không thoải mái, liền giải thích nói: “Chị, ý em không phải là như vậy, chẳng qua là em cảm thấy chị không thể để bác càng thêm loạn được, chị nhìn xem mấy ngày nay bác buồn lòng vì chuyện của chị như thế nào này.”
Cố Thuấn Hoa: “Cô nói như vậy không đúng rồi, tôi làm như vậy sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-ra-khoi-dai-tap-vien/478721/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.