Bên này Cục trưởng Vương xách hộp rượu nặng trĩu đi vào nhà mình, khuôn mặt béo phị sưng phù vì uống rượu quá nhiều không ngừng rung lên theo bước chân vội vã, ông ta hổn hển xé hộp quà.
Cục trưởng Vương vừa nhìn đã thấy một đống vàng giấu bên dưới, vàng chóe lóa mắt.
Quả nhiên là giàu sang mê hoặc lòng người mà.
“Thằng nhóc này đúng là chịu chơi, ha ha ha ha, số vàng này đều là của ta rồi!”
Cục trưởng Vương th* d*c, mặt béo đỏ bừng, tay nắm chặt một thỏi vàng, kích động cắn một miếng.
“Á – răng của ta –”
Một miếng cắn xuống, cứng bất ngờ, suýt chút nữa làm gãy răng dưới.
“Có chuyện gì vậy?”
Cục trưởng Vương dù có ngu đến mấy cũng biết vàng cắn một miếng là mềm, ông ta tỉnh rượu đến quá nửa, cẩn thận nhìn kỹ cục vàng chóe lớn này.
“Nhìn thì đúng là vàng mà, thằng nhóc Phó Chính Trạch đó không dám lừa mình đâu nhỉ?”
Cục trưởng Vương cố gắng mở to mắt quan sát kỹ thỏi vàng, ghé mũi ngửi thử có mùi lạ.
Lấy riêng một thỏi đặt trong lòng bàn tay cân thử trọng lượng, phát hiện có gì đó không đúng.
“Không phải chứ? Vàng này sao lại nhẹ thế?”
Cục trưởng Vương sợ cảm giác của mình có vấn đề, bò dậy vào nhà tìm một thỏi vàng mà trước đây ông ta đã lén lút giữ lại được khi tịch thu tài sản của các nhà tư bản.
Kích thước thỏi vàng này nhỏ hơn một chút so với thỏi của Phó Chính Trạch đưa, nhưng khi đặt lên tay rõ ràng nặng hơn rất nhiều so với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/2928131/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.