Áo sơ mi dài tay, chất vải tergal rủ mềm mại. Trước ngực còn may một chiếc túi, quần màu đen, ống quần hơi bó.
Hai món đồ này đều là Dì Đào may cho cô vào đầu xuân năm ngoái.
Ngô Xuân Yến dùng dây buộc tóc buộc mái tóc ngang vai của mình thành kiểu đuôi ngựa cao, trông gọn gàng, nhanh nhẹn. Ưm, buộc lên thì tóc sẽ không nhanh bết.
“Đẹp lắm, mẹ thấy con lại cao thêm rồi.”
Dì Đào nhìn cô con gái trông tươi mới hẳn mà vô cùng hài lòng, với bộ này chắc chắn có thể tìm được một cậu con trai nhà lãnh đạo về làm rể.
“Bố mẹ, vậy con đi trước đây.”
Chiếc đuôi ngựa cao sau gáy lắc lư theo từng bước chân vững vàng, có nhịp điệu.
Lâm Tiểu Đồng ở phía đông đang ngồi ăn trứng luộc, vừa ăn vừa hỏi Cao Tú Lan:
“Mẹ, đó có phải con gái của dì Đào không ạ?”
Đến giờ những người trong đại viện vẫn chưa phân biệt rõ hết, những người ở hậu viện thì có vẻ quen thuộc hơn một chút.
Ví dụ như Trương Đại Chủy và Vu A Phân là bạn thân của mẹ cô, còn Dì Đào thì luôn thích cãi nhau với Cao Tú Lan.
“Đúng vậy, đó là con gái lớn nhà họ Ngô, tên Xuân Yến, làm việc ở phòng kỹ thuật của nhà máy.”
Cao Tú Lan đang ngồi trên ghế, dùng những mảnh vải vụn đủ màu sắc để may miếng lót.
“Con bé đó đầu óc thông minh, học hành giỏi giang, trước đây nghe nói luôn đứng nhất lớp, cả đại viện còn đồn rằng nhà họ Ngô có thể có một sinh viên đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/2928671/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.