Bị Tam Đại Gia đang đi dạo công viên cùng Tam Đại Thím nhìn thấy, Tam Đại Gia vội vàng nhảy xuống hồ vớt Tạ Dực lên.
Sau đó khi Tam Đại Gia đưa Tạ Dực ướt sũng về nhà, Tạ Dực ôm con cá mập ú vừa khóc vừa giơ cao con cá muốn cho Cao Tú Lan xem.
Con cá mập ú bất ngờ vẫy đuôi quật vào mặt Tạ Dực một cái rõ đau.
Cao Tú Lan vừa xót vừa buồn cười, chuyện đáng xấu hổ này bà còn kể cho Lâm Tiểu Đồng nghe.
“Cháu chỉ nói bâng quơ thôi mà, làm gì mà hung dữ thế.”
Giả Trân Trân là kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, thấy Cao Tú Lan trừng mắt nhìn mình, giọng nói bất giác yếu đi.
“Chị Cao, với cả chú đại ca này, thật sự xin lỗi, Trân Trân nó chỉ thẳng tính thôi, thật ra lòng dạ không xấu đâu ạ.”
Tam Đại Gia bị người đàn bà Giả Vũ Hà này nhìn một cái, thân thể rùng mình.
“Trân Trân, mau xin lỗi đi, xin lỗi mọi người.”
Giả Vũ Hà trách mắng liếc Giả Trân Trân một cái, dịu dàng biện hộ cho con gái.
“Cô ta nói lời này mà còn lòng dạ không xấu, đừng làm người ta cười rụng răng chứ.”
Đao Ngọc Liên cười khẩy một tiếng.
“Thật sự xin lỗi mọi người, muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, tôi về nhất định sẽ nói chuyện tử tế với Trân Trân.”
“Mẹ! Con đâu…”
Giả Trân Trân còn muốn nói gì đó, bị Giả Vũ Hà véo vào thịt mềm, liền ngậm miệng lại.
“Đại Chủy, nhà họ Phó thật sự bị lục soát sao?”
Đao Ngọc Liên nét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/2929231/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.