Tô Vãn nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Trình Nhã mang một bát nước lê đường phèn vào phòng, nhưng cô ta không chịu dậy.
Vừa nãy tiếng ông cụ Tô quát lớn từ dưới lầu, dù cô ta ở tầng trên vẫn nghe rõ mồn một. Lời nói ấy chắc chắn là nhắm vào cô ta.
Trong lòng cô ta tràn đầy ấm ức. Tại sao ông nội lại đối xử thiên vị với Tô Tiểu Lạc như vậy?
“Vãn Vãn, đừng giận nữa.” Trình Nhã đặt bát nước lê đường phèn lên bàn, thấy cơm canh mà Tô Bình mang lên vẫn còn nguyên. “Con ngốc này, sao lại bỏ bữa như vậy?”
Tô Vãn uất ức đáp: “Mẹ, con không đói.”
“Con gái ngốc, giận dỗi ông nội làm gì?” Trình Nhã dịu dàng khuyên nhủ.
“Mẹ, con mãi không hiểu. Tại sao ông nội lại không thích con?” Tô Vãn ngồi dậy, muốn tìm một câu trả lời.
Trình Nhã thở dài: “Đừng nghĩ nhiều. Ông nội con là người công minh, luôn đứng về lý lẽ, không thiên vị người thân.”
Đứng về lý lẽ? Không thiên vị người thân?
Ông nội rõ ràng chỉ thiên vị Tô Tiểu Lạc!
Mắt Tô Vãn đỏ hoe, nghẹn ngào nói : “Con biết ông nội không thích người quá yếu đuối. Cho nên dù đau khổ, con cũng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.”
“Nhưng Tô Tiểu Lạc chỉ mới tới vài ngày thôi mà. Ông nội quá thiên vị cô ta rồi!”
Trình Nhã phải dỗ dành một hồi lâu, Tô Vãn mới chịu ăn cơm.
Trở lại phòng mình, Trình Nhã dọn dẹp qua loa rồi thay đồ ngủ và nằm xuống giường.
Tô Vệ Quân vừa đọc báo vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thien-kim-huyen-hoc-xuong-nui/2350563/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.