🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
“Các người sai rồi!” Trưởng thôn lớn tiếng nói, “Con cái đều là vì cha mẹ mà đến, có phải chúng thèm khát mấy trăm tệ nhà bà đâu? Một căn nhà nát sao? Nếu bà không thật lòng thương con cái, thì dù chúng có hiếu thảo cũng chỉ là miễn cưỡng, vậy có ích gì?”

Ông tiếp tục: “Bà xem nhà lão Trương trong thôn mình đi, bố mất sớm, chỉ còn lại một bà mẹ già nằm liệt giường. Nhà họ cũng có hai con gái, một con trai, nhưng ba đứa con tranh nhau nuôi mẹ. Nhà họ có phải giàu có gì đâu, trước đây chỉ ở căn nhà đất vách nứa.”

“Cô hai Trương, cô nói xem, vì sao lại tranh nhau nuôi mẹ?”

Cô con gái thứ hai nhà họ Trương bị gọi tên, cô ấy là người thật thà, ngại ngùng nói: “Mẹ tôi sinh tôi, nuôi tôi đâu có dễ dàng gì. Tôi nhớ nhất năm đó bị nạn đói, mẹ sang nhà ngoại xin được mấy cái bánh bột ngô. Bà chẳng nỡ ăn, bẻ một cái bánh ra làm ba phần. Phần của tôi to hơn chị cả một chút, còn em trai tôi thì nhỏ nhất.”

“Em trai tôi khi đó hỏi, tại sao phần của nó lại nhỏ nhất. Mẹ tôi nói, chị cả lớn hơn, có khi phải làm việc nặng, ăn không đủ sẽ không có sức. Rồi bà lại nói tôi đang tuổi lớn, cũng phải ăn nhiều một chút. Còn em trai thì nhỏ, chẳng giúp được gì nên ăn ít lại. Nghe vậy, chúng tôi lại bẻ đôi phần của mình ra chia cho mẹ.”

“Mẹ tôi chính là một người mẹ hiền như vậy, nên dù bà có nằm liệt giường, chúng tôi vẫn sẵn lòng chăm sóc bà.”

Trưởng thôn nói: “Gia đình hòa thuận thì mọi sự hanh thông. Hòa thuận là một gia đình, mà bất hòa thì cũng vẫn là một gia đình. Nhà họ Trương cũng thiên vị, nhưng trong sự thiên vị đó có lý lẽ. Còn nhà họ Trình các người, sự bất công của các người không có chút lý do nào. Nếu con cái không phục, làm sao gia đình có thể sống yên ổn?”

“Tôi còn có Trình Thụ, Trình Thiên, tôi không cần trông mong vào bọn chúng.” Bà ngoại Trình cố chấp nói, “Nhà khác cũng vậy, sao tôi không thấy con gái nhà khác như bọn chúng? Lại còn chìa tay đòi tiền từ mẹ ruột, giành tiền với em trai! Đúng là nuôi nhầm rồi, toàn lũ vong ân bội nghĩa.”

Quan niệm của một người không thể dễ dàng thay đổi, nhất là những người chưa từng suy xét lỗi lầm của bản thân, họ luôn đổ lỗi cho người khác.

Trình Nhã chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày họ sẽ thay đổi. Bà hỏi: “Chúng con đều là con cái của bố mẹ, nhưng thứ chúng con tranh giành thực sự là tiền sao?”

Trình Nhã không quan tâm số tiền đó, bà coi trọng tình cảm hơn. Nhưng thứ tình thân đó, có lẽ cả đời này bà không thể có được, cũng chẳng thể buông bỏ.

“Không tranh tiền thì mày làm ầm ĩ cái gì?” Bà ngoại Trình thắc mắc.

“Các người vĩnh viễn không hiểu được cảm giác đó. Con làm việc quần quật chỉ mong nhận được một câu khen ngợi từ bố mẹ. Nhưng các người mãi mãi chỉ ghét bỏ con làm chưa đủ tốt, trong khi em trai chẳng cần làm gì, các người vẫn khen ngợi không ngớt lời.” Trình Nhã nghẹn ngào hét lên.

Trái tim bị đè nén, giờ phút này như được giải tỏa. Bà khóc đỏ cả mắt, có lẽ thứ mà bà theo đuổi cả đời, đối với Trình Thụ lại dễ như trở bàn tay.

Trình Thụ im lặng. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ trong nhà đều ưu tiên cho ông. Ông dù thấy bất công nhưng vẫn luôn chấp nhận. Bởi vì gia đình khác cũng như vậy.

Trưởng thôn thở dài nói: “Thôi, đừng cãi nữa. Nhà nào cũng có chuyện khó nói. Trình Nhã, tôi hiểu nỗi ấm ức của cô rồi. Chuyện phụng dưỡng cha mẹ, tối nay chúng ta sẽ bàn bạc ở nhà các người. Trước mắt hãy tìm đứa bé đã.”

Trưởng thôn đã chứng kiến nhiều chuyện như thế này. Gia đình bất hòa phần lớn là do người lớn không biết cách đối nhân xử thế, khiến anh chị em ruột thịt trở mặt, lạnh nhạt với nhau.

“Vẫn nên bàn bạc xong rồi hãy tìm, không vội, đứa trẻ hiện không gặp nguy hiểm.” Tô Tiểu Lạc kiên quyết nói.

Mấy lão già trong thôn đều là người khôn khéo, những chuyện thế này nếu có thể không dính vào thì sẽ không dính vào. Nhưng lần này mọi thứ đã được phơi bày ra, không giải quyết thì không xong.

Nhà họ Điền mang đến đồ mà Tô Tiểu Lạc yêu cầu, mồ hôi đổ đầy trán, nghe vậy càng sốt ruột hơn.

“Trưởng thôn, ông nhất định phải lo tìm con tôi!”

Vợ lão Điền cầu xin, trưởng thôn không còn cách nào khác, bèn nói: “Vậy thì thế này, Vĩnh Tường, cậu đi mời các bậc trưởng bối trong thôn tới đây.”

Một cuộc họp khẩn cấp được mở ra trong thôn.

Trình Nhã đã đưa năm tệ mỗi tháng, chưa kể chi phí thuốc men. Tính ra mười năm qua đã là sáu trăm tệ.

Dì cả Trình nói bà ta không có tiền, trong nhà còn con nhỏ phải nuôi, gánh nặng rất lớn. Nếu phải nuôi dưỡng bố mẹ, thì trước tiên hãy chia tám trăm tệ tiết kiệm của mẹ già đã.

Bà ngoại Trình nghe nói phải chia tiền tiết kiệm, lập tức không chịu, giận đến mức huyết áp tăng cao, suýt ngất xỉu. Bà ta cảm thấy trước giờ mọi thứ vẫn tốt đẹp. Con gái cả thỉnh thoảng giúp đỡ, con gái thứ hai đưa tiền. Giờ đột nhiên cả hai đứa đều không hiếu thuận nữa, tất cả là lỗi của con gái thứ hai!

Bà ta trách mắng Trình Nhã: “mày thiếu mấy tệ tiền đó sao? Thiếu sao? Đều tại mày hại tao!”

Tô Tiểu Lạc che chắn trước Trình Nhã, lạnh lùng nói: “Bà có thấy trước kia mình sống rất tốt, bây giờ thì không? Đó là vì người luôn chịu thiệt đã không muốn chịu thiệt nữa!”

“Các người đối xử với mẹ tôi thế nào, sau này mẹ tôi cũng sẽ đối xử với các người như vậy.”

Bà ngoại Trình nghe xong lập tức nhảy dựng lên, tức giận nói: “Mặc kệ chúng mày muốn làm gì, nuôi thì nuôi, không nuôi thì thôi! Tao coi như chưa từng sinh chúng mày ra!”

Bà ta tức giận bỏ đi.

Các trưởng bối trong thôn nhìn nhau không biết nói gì. Cuối cùng, họ quyết định theo chi phí sinh hoạt cơ bản của người già trong thôn, yêu cầu Trình Nhã và dì cả Trình mỗi người đóng góp ba tệ mỗi tháng. Nếu bố mẹ họ bị bệnh phải nhập viện, chi phí sẽ được chia đều.

Trình Nhã không có ý kiến, nhưng dì cả Trình tức giận nhảy dựng lên, hét lớn: “Bố mẹ tôi vẫn còn công điểm, vẫn kiếm được tiền! Tôi đâu có bảo họ đưa tiền cho tôi? Sao Trình Thụ chẳng làm gì mà lại được nhiều như vậy?”

Trưởng thôn thở dài nói: “Tạm thời cứ quyết định như vậy, những chuyện khác thì các người tự thương lượng đi.”

Trình Thụ nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Trưởng thôn, hai chị gái tôi chẳng lấy gì từ nhà cả. Nhiều năm qua, chị hai đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này. Bố mẹ hãy để tôi lo. Tôi chỉ mong hai chị có thể thường xuyên về thăm nhà. Mọi người thấy sao?”

Dì cả Trình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trình Nhã nhìn em trai, câu “thường xuyên về thăm nhà” đâm thẳng vào tim bà.

Ai mà không muốn về nhà với một mái ấm yêu thương? Nhưng mỗi lần bà trở về, thứ bà nhận được chỉ là sự lạnh nhạt và trách mắng.

“Trình Thụ, hãy chăm sóc họ thật tốt.”

Một khi trái tim con người đã rời xa, thì còn gì níu kéo họ trở về?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.