“Các người sai rồi!” Trưởng thôn lớn tiếng nói, “Con cái đều là vì cha mẹ mà đến, có phải chúng thèm khát mấy trăm tệ nhà bà đâu? Một căn nhà nát sao? Nếu bà không thật lòng thương con cái, thì dù chúng có hiếu thảo cũng chỉ là miễn cưỡng, vậy có ích gì?”
Ông tiếp tục: “Bà xem nhà lão Trương trong thôn mình đi, bố mất sớm, chỉ còn lại một bà mẹ già nằm liệt giường. Nhà họ cũng có hai con gái, một con trai, nhưng ba đứa con tranh nhau nuôi mẹ. Nhà họ có phải giàu có gì đâu, trước đây chỉ ở căn nhà đất vách nứa.”
“Cô hai Trương, cô nói xem, vì sao lại tranh nhau nuôi mẹ?”
Cô con gái thứ hai nhà họ Trương bị gọi tên, cô ấy là người thật thà, ngại ngùng nói: “Mẹ tôi sinh tôi, nuôi tôi đâu có dễ dàng gì. Tôi nhớ nhất năm đó bị nạn đói, mẹ sang nhà ngoại xin được mấy cái bánh bột ngô. Bà chẳng nỡ ăn, bẻ một cái bánh ra làm ba phần. Phần của tôi to hơn chị cả một chút, còn em trai tôi thì nhỏ nhất.”
“Em trai tôi khi đó hỏi, tại sao phần của nó lại nhỏ nhất. Mẹ tôi nói, chị cả lớn hơn, có khi phải làm việc nặng, ăn không đủ sẽ không có sức. Rồi bà lại nói tôi đang tuổi lớn, cũng phải ăn nhiều một chút. Còn em trai thì nhỏ, chẳng giúp được gì nên ăn ít lại. Nghe vậy, chúng tôi lại bẻ đôi phần của mình ra chia cho mẹ.”
“Mẹ tôi chính là một người mẹ hiền như vậy, nên dù bà có nằm liệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thien-kim-huyen-hoc-xuong-nui/2359017/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.