Cuối cùng, Chu Tiểu Xuyên cũng không kìm được: “Mẹ, con có phải là con ruột của bố mẹ không?”
Phương Hoa nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Xuyên, dứt khoát đáp: “Không phải!”
Hai chữ “không phải” khiến Chu Tiểu Xuyên sững sờ, nước mắt lưng tròng nhìn Phương Hoa: “Mẹ, là thật sao?”
Phương Hoa gật đầu: “Đúng, là thật. Con đã nghe được gì bên ngoài rồi? Nói đi, để mẹ nghe xem.”
Chu Tiểu Xuyên nghẹn ngào: “Họ nói con không phải con ruột của nhà họ Chu, còn nói bố mẹ ruột của con đã c.h.ế.t vì cứu bố mẹ, nên bố mẹ mới nhận nuôi con.”
Phương Hoa cười lạnh: “Vậy nên, con nghĩ rằng con có thể muốn làm gì thì làm trong nhà này? Con nghĩ rằng bố mẹ đối tốt với con chỉ vì áy náy? Con nghĩ rằng bố mẹ nghiêm khắc với con là vì có lỗi với bố mẹ ruột của con sao?”
“Chu Tiểu Xuyên, con thật sự… thật sự giỏi lắm. Con lớn như vậy rồi, tự mình suy nghĩ xem, bao nhiêu năm qua, bố mẹ đối tốt với con có phải là thật lòng không? Mỗi lần dạy dỗ con có phải vì con làm sai chuyện gì không?”
“Không ngờ rằng, con lớn như vậy rồi mà vẫn không có chút suy nghĩ nào, ngay cả chuyện này cũng không phân biệt được.”
“Giờ mẹ nói rõ cho con biết, bố ruột của con là em trai ruột của mẹ. Bố mẹ con không phải c.h.ế.t vì cứu ai cả, mà chỉ là gặp tai nạn ngoài ý muốn, để lại con khi đó vừa mới chào đời.”
“Chuyện này, con có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2709313/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.