Khương Tri Tri ngồi trong vườn rất lâu, đến khi bình tĩnh lại mới đứng dậy về nhà.
Hai đứa nhỏ đã bắt đầu chơi đùa trong sân. Tiểu Chu Kỷ như một con quay nhỏ, chạy vòng vòng khắp sân, chị Trần đuổi theo phía sau. Càng bị đuổi, Tiểu Chu Kỷ càng phấn khích, vừa chạy vừa cười khanh khách, cố tình chạy nhanh hơn để chị Trần đuổi theo.
Thương Thương thì ngồi trên tấm thảm nhỏ bên cạnh, vỗ tay cười, miệng còn hò reo: “Em trai, chạy đi, em trai chạy đi.”
Khi Khương Tri Tri bước vào sân, nhìn thấy hai đứa trẻ vui vẻ nô đùa, trái tim nặng nề của cô cũng dần nhẹ nhõm hơn. Cô xoa xoa mặt, mỉm cười bước tới: “Tiểu Chu Kỷ?”
Tiểu Chu Kỷ vừa nghe thấy giọng Khương Tri Tri, lập tức quay đầu lại, dang rộng hai cánh tay, cười khanh khách chạy bổ nhào vào lòng cô, miệng gọi to: “Mẹ… mẹ…”
Thương Thương thấy mẹ cũng vui mừng, nhưng chỉ ngồi yên, vươn tay ra: “Mẹ, bế, mẹ bế con…”
Khương Tri Tri mỉm cười, ôm lấy Tiểu Chu Kỷ, đi về phía Thương Thương, rồi ngồi xuống tấm thảm, tiện thể ôm luôn bé vào lòng: “Cô nhóc này sao lười thế nhỉ?”
Thương Thương rúc vào lòng mẹ, nhưng ngay sau đó lại nhăn mặt, xoay đầu, đẩy người Khương Tri Tri ra, cau mày nói: “Không ôm, mẹ… hôi quá.”
Tiểu Chu Kỷ thì hoàn toàn không để ý, vẫn hớn hở vung tay múa chân đầy vui sướng.
Lúc này Khương Tri Tri mới sực nhớ ra, cô về nhà mà chưa thay quần áo, cũng chưa rửa tay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2725824/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.