Thẩm Lạc Gia hỏi một câu rất bình thường.
Khương Tri Tri nghi hoặc, mỉm cười nhẹ: “Thần y thì không dám nhận, chị chỉ biết xem một chút thôi. Cô thấy không khỏe ở đâu sao?”
Thẩm Lạc Gia xua tay: “Không phải tôi, là bà nội tôi…”
Lời vừa dứt, Lưu Lỵ đi tới, vươn tay kéo tai Thẩm Lạc Gia: “Có phải bệnh điên của mày lại tái phát không? Bà nội mày đã mất rồi, lấy đâu ra bà nội nữa? Mau đi theo tao, đừng làm mất mặt ở đây!”
Thẩm Lạc Gia lập tức đứng dậy, cúi đầu, rụt vai lại như thể rất sợ hãi.
Lưu Lỵ bực bội buông tay, lại quay sang xin lỗi Phương Hoa và Thương Thời Anh: “Thật xin lỗi, để mọi người chê cười rồi. Đứa trẻ này đầu óc không được bình thường, lớn lên ở quê với mẹ chồng tôi, tình cảm với bà nội rất sâu nặng, đến giờ vẫn nghĩ là bà nội còn sống.”
Phương Hoa cau mày, không đồng tình với sự thô lỗ vừa rồi của Lưu Lỵ, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, nên không nói thêm: “Không sao đâu, mọi người cứ từ từ nói chuyện, đừng làm con bé sợ.”
Lưu Lỵ áy náy: “Vừa rồi tôi cũng nóng vội quá, sợ con bé làm phiền mọi người.”
Sau đó, bà ta đổi giọng nhẹ nhàng hơn nói với Thẩm Lạc Gia: “Lạc Gia, đừng trách mẹ nhé, mẹ cũng chỉ lo lắng quá thôi. Tai có đau không?”
Thẩm Lạc Gia giơ tay xoa xoa tai, rồi lắc đầu.
Lưu Lỵ nắm lấy cổ tayThẩm Lạc Gia: “Được rồi, đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2725863/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.