🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

 

Cả đêm đó, Thẩm Thanh Bình cũng không ngủ, ông ta cũng không cam tâm gả con gái cho một kẻ ngốc.

 

Nhưng lại không muốn đắc tội với nhà họ Sở, ông ta nói để Khương Tri Tri khám bệnh cho Sở Gia Hà, nhưng ông ta lại không có quan hệ gì với nhà họ Chu, làm sao mới có thể thuyết phục nhà họ Chu đây?

 

Hôm nay, chợt nhớ ra rằng Thương Thời Anh chính là bác của Khương Tri Tri, chỉ cần Thương Thời Anh lên tiếng, chắc chắn Khương Tri Tri sẽ đồng ý.

 

Mà Thẩm Lạc Gia lại vừa cứu Lý Tư Mân, chỉ dựa vào mối quan hệ này, nếu Thẩm Lạc Gia đưa ra yêu cầu, Thương Thời Anh chắc chắn sẽ không từ chối.

 

Thẩm Thanh Bình càng nghĩ càng thấy kế hoạch này rất ổn, liền cười cười giải thích với Thẩm Lạc Gia:

 

“Người đàn ông mà con cứu chính là Lý Tư Mân, con đến nhà cậu ta, nhờ họ tìm Khương Tri Tri chữa bệnh cho kẻ ngốc đến hôm qua, được không?”

 

Thẩm Lạc Gia không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Bình.

 

Lưu Lỵ ôm mặt bị đánh đến bật máu, tức giận nhìn Thẩm Thanh Bình:

“Ông nói đạo lý gì với nó chứ, nhìn xem nó đánh tôi và Ngọc Chi thành ra thế nào. Quá kiêu ngạo rồi, phải dạy dỗ nó một trận mới được.”

 

Thẩm Lạc Gia đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Lỵ, trong đáy mắt tràn đầy sát khí.

 

Lưu Lỵ chột dạ, vô thức lùi lại một bước.

Bà ta giờ mới hiểu, Thẩm Lạc Gia căn bản không nói lý lẽ!

 

Thẩm Lạc Gia lại quay đầu nhìn Thẩm Thanh Bình:

“Tôi phải gặp bà nội trước, sau đó sẽ đi.”

 

Thẩm Thanh Bình ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Lạc Gia lại biết suy tính!

Còn biết phải gặp bà nội trước!

 

Thẩm Thanh Bình nhíu mày, giả vờ không hài lòng nhìn Thẩm Lạc Gia:

“Ý con là gì? Con nghi ngờ bố à? Bố nói bà nội con vẫn khỏe thì tức là bà ấy vẫn khỏe. Nếu con không muốn đi thì thôi! Vậy thì cả đời này cũng đừng mong gặp lại bà nội con.”

 

Thẩm Lạc Gia im lặng rất lâu, sau đó gật đầu:

“Ngày mai tôi sẽ đi.”

 

Thẩm Thanh Bình hài lòng:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chỉ cần con làm xong chuyện này, bố lập tức để con gặp bà nội, còn mời bác sĩ khám bệnh cho bà ấy.”

 

Thẩm Lạc Gia thực ra vẫn còn đơn thuần, cô không kết nối được Khương Tri Tri với thần y, cũng không nghĩ đến chuyện chữa bệnh cho bà nội.

Trong lòng chỉ lặng lẽ lên kế hoạch, chờ gặp được bà sẽ lén dẫn bà đi khám bệnh.

 

Thẩm Lạc Gia nghe theo lời Thẩm Thanh Bình, đi tìm Thương Thời Anh, mà ông ta lại đưa cho cô hai mươi tệ, bảo cô mua hai chai Mao Đài.

 

Ông ta còn dặn dò Lưu Lỵ đi cùng Thẩm Lạc Gia mua đồ, vì chỉ có tiền thôi mà không có phiếu cung cấp rượu thì không mua được.

 

Nhưng Lưu Lỵ lại có ý xấu, chỉ đưa Thẩm Lạc Gia đến công xã rồi không đưa phiếu, đứng trước cửa dặn dò:

 

“Con cầm tiền vào mua đi, bên trong người ta có thái độ không tốt, con cứ mạnh mẽ một chút, không thì không mua được rượu đâu.”

 

Thẩm Lạc Gia không lên tiếng, tuy phản ứng của cô có chậm nhưng không phải không biết gì, vừa nghe là hiểu ngay Lưu Lỵ không có ý tốt.

 

Lưu Lỵ cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười giả tạo:

“Mẹ không vào đâu, mặt mẹ thế này, vào lại bị người ta chê cười. Một lát nữa con đi tìm Thương Thời Anh cũng phải mạnh mẽ một chút, nếu bà ta không đưa con đi gặp Khương Tri Tri, con cứ làm loạn lên trong nhà bà ta.”

 

“Những người này sĩ diện lắm, chỉ cần con làm loạn, bà ta nhất định sẽ đưa con đi, như vậy con mới có thể nhờ Khương Tri Tri chữa bệnh cho Sở Gia Hà.”

 

“Dù sao mẹ đã chỉ cách cho con rồi, còn có muốn gặp bà nội hay không thì tùy con.”

 

Lưu Lỵ cười tủm tỉm nói, bà ta chỉ mong Thẩm Lạc Gia làm loạn một trận ở nhà Thương Thời Anh, khiến danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại.

 

Còn chuyện nhờ Khương Tri Tri chữa bệnh cho Sở Gia Hà?

Bà ta thấy với khả năng của Thẩm Lạc Gia, chắc chắn không thể nào nhờ được.

 

Nhà họ Sở có quan hệ gì chứ?

Mà lại để một kẻ ngốc đi nhờ vả giúp?

 

Sau khi dặn dò xong, Lưu Lỵ giục Thẩm Lạc Gia vào trong, còn bà ta thì đứng từ xa, sợ bị người khác nhìn thấy mất mặt.

 

Thẩm Lạc Gia cầm tiền bước vào công xã, nhưng lại bị Bành Quốc Khánh để ý.

 

Ông ta cũng đến mua ít đồ để nhờ vả quan hệ, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Lưu Lỵ và Thẩm Lạc Gia.

 

Từ giọng điệu của Lưu Lỵ, cô gái quê mùa này hình như đầu óc không được bình thường?

 

Nhưng khi nghe nói muốn nhờ Khương Tri Tri chữa bệnh cho Sở Gia Hà, Bành Quốc Khánh chợt nảy ra ý tưởng—có lẽ có thể lợi dụng kẻ ngốc này?

 

Thẩm Lạc Gia lịch sự hỏi nhân viên bán hàng:

“Cho tôi hai chai Mao Đài.”

 

 

Nhân viên bán hàng cũng rất thân thiện:

“Cô có phiếu cung cấp Mao Đài không?”

 

Thẩm Lạc Gia mơ màng nhìn nhân viên:

“Phiếu? Không có, tôi có tiền.”

 

Nhân viên bán hàng mỉm cười giải thích:

“Không có phiếu thì không thể mua được.”

 

Thẩm Lạc Gia cau mày, nắm chặt tiền đứng trước quầy.

 

Bành Quốc Khánh đột nhiên đưa qua hai tấm phiếu cung cấp:

“Đồng chí, cô muốn mua Mao Đài à? Tôi có phiếu đây, tạm thời cho cô mượn.”

 

Thẩm Lạc Gia hoàn hồn, quay đầu nhìn Bành Quốc Khánh, đánh giá ông ta một lúc lâu, rồi đưa tay nhận lấy phiếu cung cấp, lại cùng với tiền đưa cho nhân viên bán hàng:

“Tôi muốn hai chai Mao Đài.”

 

Nhân viên bán hàng cũng không quan tâm phiếu từ đâu ra, chỉ cần có tiền và phiếu là được, liền vui vẻ nhận lấy, đưa Mao Đài cho Thẩm Lạc Gia, rồi trả lại tiền thừa:

“Một chai Mao Đài tám đồng rưỡi, tổng là mười bảy đồng, thu của cô hai mươi, trả lại ba đồng.”

 

Thẩm Lạc Gia nhận lấy tiền, xách theo Mao Đài quay người bước ra ngoài.

 

Bành Quốc Khánh sững sờ, vội vàng đuổi theo, cười nói:

“Đồng chí này, tôi chỉ cho cô mượn phiếu thôi, cô để lại địa chỉ, sau này trả lại tôi.”

 

Thẩm Lạc Gia dừng lại, đưa ba đồng tiền thừa vẫn cầm trong tay cho Bành Quốc Khánh:

“Cho ông.”

 

Bành Quốc Khánh nhất thời không kịp phản ứng, nhận lấy tiền, khó hiểu hỏi:

“Cô đưa tôi tiền làm gì?”

 

Thẩm Lạc Gia nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc:

“Mua phiếu của ông, không phải mượn.”

 

Nói xong, cô xách Mao Đài quay người rời đi.

 

Bành Quốc Khánh đờ đẫn, hành động của Thẩm Lạc Gia khiến ông ta không theo kịp.

 

Ông ta vội bước nhanh đuổi theo:

“Tiền trả lại cô, phiếu của tôi không bán, nếu cô không có phiếu để trả thì cũng không cần trả.”

 

Thẩm Lạc Gia chỉ sải bước đi thẳng, hoàn toàn không để ý đến ông ta.

 

Bành Quốc Khánh chỉ có thể tiếp tục nói:

“Cô chỉ cần giúp tôi làm một việc nhỏ thôi, rất đơn giản, làm xong thì phiếu Mao Đài coi như tặng cô luôn.”

 

Thẩm Lạc Gia dừng lại, yên lặng nhìn Bành Quốc Khánh, chờ ông ta nói tiếp.

 

Bành Quốc Khánh cười nói:

“Yên tâm, chỉ là một chuyện rất nhỏ, cô có đồng ý không?”

 

Không hề suy nghĩ, Thẩm Lạc Gia dứt khoát trả lời:

“Không đồng ý.”

 

Bành Quốc Khánh nghẹn lời, cứ tưởng gặp được một kẻ dễ dụ dỗ, không ngờ lại không nói nổi.

 

“Thôi vậy, tôi không nói với cô nữa, trả phiếu Mao Đài lại cho tôi, tôi không cho cô mượn nữa.”

 

Thẩm Lạc Gia lùi lại một bước, nắm chặt túi, mắt dán vào số tiền trong tay Bành Quốc Khánh:

“Không trả, tôi đã mua.”

 

Bành Quốc Khánh: “……”

 

Cảm giác như đang nói chuyện với khúc gỗ vậy, tức đến đỏ mặt:

“Cô thật sự ngốc hay giả vờ ngốc thế? Ba đồng mà muốn mua phiếu Mao Đài của tôi? Cô tưởng tôi là thằng ngu à?”

 

Nói xong, ông ta liền giơ tay định giật lấy Mao Đài trong tay Thẩm Lạc Gia.

 

Nhưng Thẩm Lạc Gia phản ứng nhanh hơn, lùi hai bước, giấu chai rượu ra sau lưng:

“Tôi mua rồi! Ông cướp đồ đấy à!”

 

Bành Quốc Khánh tức giận trừng mắt:

“Cô không ngốc hả? Mau trả lại tôi…”

 

Nói xong, lại đưa tay định cướp.

Đã không nói lý được với một kẻ ngốc thì cứ trực tiếp cướp luôn cho xong.

 

Nhưng tay còn chưa chạm được vào Thẩm Lạc Gia, đã bị người khác giữ chặt cổ tay.

 

Thẩm Lạc Gia nhìn rõ người tới, đôi mắt sáng lên, liền đưa chai Mao Đài cho Lý Tư Mân:

“Ông ta muốn cướp đồ của em…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.