Lý Tư Mân còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã có thêm một chiếc túi vải, nặng trĩu.
Còn chưa mở miệng, Thẩm Lạc Gia đã lao đến, vung tay đánh Bành Quốc Khánh túi bụi, động tác vừa nhanh vừa mạnh.
Bành Quốc Khánh bình thường không rèn luyện sức khỏe, Thẩm Lạc Gia ra tay lại đột ngột, đừng nói đến phản kháng, ngay cả đỡ cũng không kịp.
Hai tay ôm đầu trốn tránh loạn xạ: “Đồ điên, dừng tay, cô là đồ điên!”
Lưu Lỵ đứng từ xa nhìn thấy, thấy Thẩm Lạc Gia đang giằng co với một người đàn ông trung niên, còn tưởng là bị quấy rối, trong lòng có chút hả hê, mong sao Thẩm Lạc Gia bị lưu manh kéo đi cho rồi.
Kết quả sao Lý Tư Mân lại xuất hiện? Rồi Thẩm Lạc Gia liền ra tay đánh người?
Tình hình đột nhiên trở nên hỗn loạn, Lưu Lỵ do dự một lúc, dứt khoát lặng lẽ rời đi, sợ rằng Thẩm Lạc Gia gây ra rắc rối gì rồi cuối cùng liên lụy đến bà ta.
Lý Tư Mân nhìn thấy gương mặt Bành Quốc Khánh sắp bị đánh sưng vù như đầu heo, vội vàng ngăn Thẩm Lạc Gia lại: “Đừng đánh nữa, em đánh ông ta bị thương, cảnh sát sẽ bắt em đấy.”
Thẩm Lạc Gia dừng tay, nhìn Lý Tư Mân, rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng, anh biết chữ nhiều, anh nói có lý.”
Lý Tư Mân bật cười, anh không hiểu logic của Thẩm Lạc Gia là gì, rồi nhìn sang Bành Quốc Khánh với khuôn mặt sưng húp: “Em đánh ông ta vì chuyện gì?”
Thẩm Lạc Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2725877/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.