Trần Lệ Mẫn bị tát một cái, cơn giận này không có cách nào phát ra, nén trong lòng lại thấy khó chịu.
Về đến nhà, thấy Tống Mạn đang giúp bảo mẫu nấu canh trong bếp, bà ta lại nổi giận:
“Con về rồi, sao không đưa Điềm Điềm về cùng?”
Tống Mạn thản nhiên liếc bà ta một cái:
“Điềm Điềm mỗi ngày đều ở nhà bảo mẫu, đến giờ con đi đón là được. Đưa về nhà cũng không tiện.”
Tống Đông giúp cô ấy thuê một căn nhà, cô ấy tìm một bà dì gần đó không có việc gì làm để trông trẻ. Mỗi sáng trước khi đi làm, cô ấy đưa con sang đó, tan làm lại đón về.
Bà ấy chăm trẻ rất cẩn thận, chỉ vài ngày mà Điềm Điềm đã thích bà ấy rồi.
Trần Lệ Mẫn xoa xoa má, chỗ bị tát vẫn còn sưng, nhận ra Tống Mạn chẳng hề để ý đến việc bà ta bị đánh, liền hừ lạnh một tiếng:
“Con cũng đừng đối xử lạnh nhạt với mẹ như vậy. Những gì mẹ làm, tất cả đều là vì muốn tốt cho con.”
“Lúc trước, mẹ đã bảo con đừng lấy chồng xa, con cứ không nghe, nhất quyết muốn kết hôn. Bây giờ thấy chưa? Cuối cùng lại ly hôn! Nếu con nghe mẹ, ở lại Bắc Kinh mà tìm, ai dám bắt nạt con thế này?”
“Giờ con ly hôn rồi còn dắt theo đứa con về, con có biết mọi người sau lưng nói gì không? Con không biết xấu hổ, nhưng bố mẹ còn mặt mũi đấy.”
Bà ta lải nhải không ngừng, Tống Mạn coi như không nghe thấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726800/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.