Khương Tri Tri ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra:
“Thảo nào mà Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ lại hại Thẩm Lạc Gia như vậy, hóa ra cô ấy không phải con ruột.”
Cô thở dài:
“Nếu vậy thì Lạc Gia càng đáng thương hơn. Bà nội mất rồi, trên đời này không còn lấy một người thân.”
Chu Tây Dã tiếp tục nói:
“Từ nhỏ Thẩm Lạc Gia lớn lên bên bà nội. Một người già, một đứa trẻ, cộng thêm việc Lạc Gia có chút kém thông minh, nên luôn bị bắt nạt.”
“Mẹ của Thẩm Thanh Bình tuy không có học vấn cao, nhưng lại rất chính trực. Khi chiến tranh xảy ra, bà đã cứu không ít thương binh, còn quyên góp tất cả những gì có thể trong nhà. Nhờ vậy mà Thẩm Thanh Bình cũng được hưởng chút danh tiếng, sự nghiệp luôn suôn sẻ.”
“Vì ông ta và Lưu Lỵ không đồng ý nuôi một đứa trẻ bị nhặt về như Thẩm Lạc Gia, nên đã đuổi bà cụ ra vùng quê, bao năm qua không hề đoái hoài gì. Đến khi muốn kết thân với nhà họ Sở, họ mới nhớ ra ở quê vẫn còn một đứa trẻ mà bà cụ nuôi dưỡng.”
“Cũng đúng lúc đó, sức khỏe bà cụ không tốt, biết mình không còn nhiều thời gian, bèn đưa Lạc Gia lên Bắc Kinh, mong rằng Thẩm Thanh Bình sẽ có chút lương tâm, sau khi bà mất đi có thể đối xử tử tế với Lạc Gia.”
Khương Tri Tri thở dài:
“Người già cũng chẳng còn cách nào khác. Bà ấy thật sự không biết giao Lạc Gia cho ai. Đứa trẻ do mình nuôi lớn, chắc chắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726803/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.