🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Tư Mân vừa muốn dừng xe đạp để giải thích, nhưng Tôn Đại Loa đã bày ra vẻ mặt “tôi hiểu rồi”, cười tủm tỉm vẫy tay rời đi, bước chân có chút vội vàng, trông như đang háo hức đi loan tin khắp đại viện.

 

Lý Tư Mân có thể đoán được Tôn Đại Loa sẽ đi nói gì, chỉ đành bất đắc dĩ chống một chân xuống đất, quay đầu nhìn Thẩm Lạc Gia đang ngồi yên tĩnh ăn táo.

 

Nhất thời không biết nên giải thích với cô thế nào. Mà nói đi cũng phải nói lại, lời cô nói cũng không sai, bọn họ quả thực là đến bệnh viện.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Cuối cùng, anh thở dài một hơi trong lòng, đạp xe chở Thẩm Lạc Gia đến bệnh viện.

 

Cả ngày hôm nay, Khương Tri Tri đều ở phòng khám ngoại trú, bệnh nhân không nhiều lắm, đến chiều thì hầu như chẳng còn ai.

 

Lúc này, quan niệm của mọi người về bệnh tật vẫn là: bệnh nhẹ thì tự chịu, bệnh nặng thì phó mặc số phận, không mấy ai thích đi bệnh viện.

 

Khi Lý Tư Mân đưa Thẩm Lạc Gia đến, Khương Tri Tri dẫn cô ấy đi lấy máu. Cô dự định tự mình xét nghiệm m.á.u của Thẩm Lạc Gia.

 

Khương Tri Tri sợ Thẩm Lạc Gia sẽ phản kháng nên dịu giọng dỗ dành: “Lát nữa lấy m.á.u không đau đâu, chỉ như muỗi cắn một cái thôi, em đừng sợ nhé.”

 

Thẩm Lạc Gia chẳng mảy may để tâm, đưa mu bàn tay ra trước mặt Khương Tri Tri: “Em không sợ đau. Hồi trước suýt nữa còn bị chó hoang cắn mất cả tay, mà em có khóc đâu.”

 

Khương Tri Tri sớm đã nhận ra làn da của Thẩm Lạc Gia rất đẹp, chỉ có mu bàn tay là thô ráp, còn có sẹo. Không ngờ lại là do bị chó hoang cắn. Cô nắm lấy tay Thẩm Lạc Gia, hỏi: “Sao lại bị chó hoang cắn?”

 

Thẩm Lạc Gia thờ ơ đáp: “Lúc nhỏ, bọn họ lừa em rằng bà nội bị ngã gãy chân trên núi, em liền chạy lên tìm bà, kết quả bị chó hoang cắn. Nhưng em về nhà đánh cho đám lừa em một trận rồi.”

 

Người khác khi nhắc lại chuyện cũ đều khó tránh khỏi buồn bã, nhưng Thẩm Lạc Gia kể lại quá khứ của mình một cách nhẹ tênh, như thể nhân vật chính trong câu chuyện không phải là cô ấy, mà chỉ là một câu chuyện mà cô ấy đang kể cho người khác nghe.

 

Khương Tri Tri nghe mà xót xa: “Sau này sẽ không ai bắt nạt em nữa.”

 

Nhưng suy nghĩ của Thẩm Lạc Gia lại khác hẳn lời Khương Tri Tri nói: “Nếu có ai bắt nạt em, em sẽ đánh bọn họ.”

 

Khương Tri Tri nghĩ đến tính cách và cách hành xử của cô ấy, chỉ có thể mỉm cười: “Ừ, như vậy rất tốt. Dù thế nào cũng không được để bản thân chịu thiệt thòi.”

 

Vì Khương Tri Tri nói chuyện rất dịu dàng, Thẩm Lạc Gia cũng cảm nhận được sự thiện ý từ cô, nên lúc lấy máu, ngoài đôi mắt đầy tò mò, cô không hề tỏ ra sợ hãi.

 

Sau khi lấy m.á.u xong, Khương Tri Tri bảo Lý Tư Mân đưa Thẩm Lạc Gia về trước, còn cô thì vội đi xét nghiệm máu.

 

Thẩm Lạc Gia thấy Khương Tri Tri đang nói chuyện với Lý Tư Mân, rất lễ phép lên tiếng: “Em đi vệ sinh.”

 

Nói xong liền xoay người chạy về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

 

Lý Tư Mân nhìn theo bóng dáng cô ấy đi vào nhà vệ sinh, lúc này mới thấp giọng nói với Khương Tri Tri về tình trạng của bà nội Thẩm Lạc Gia: “Bà mất từ ba tháng trước rồi. Thẩm Thanh Bình vì muốn kiểm soát Lạc Gia nên vẫn luôn lừa cô ấy.”

 

Khương Tri Tri nghe xong, lòng chùng xuống. Xem ra lời của Lưu Lỵ là thật, phân tích của họ cũng đúng, bà nội đã mất từ lâu.

 

Bà nội là người duy nhất trên đời này yêu thương Thẩm Lạc Gia bằng cả tấm lòng.

 

“Nếu Lạc Gia biết chuyện này, chắc sẽ đau lòng lắm.”

 

Lý Tư Mân cũng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào. Nếu có thể, anh cũng mong Thẩm Lạc Gia sẽ mãi mãi không bao giờ biết.

 

Nhưng rõ ràng điều đó là không thể. Nếu cứ tiếp tục không cho Thẩm Lạc Gia gặp bà nội, chắc chắn cô bé sẽ nổi giận, rồi cuối cùng không biết sẽ làm ra chuyện gì.

 

Hai người chìm vào im lặng.

 

Lúc này, Thẩm Lạc Gia vui vẻ bước ra khỏi nhà vệ sinh, sau lưng còn có Tôn Hiểu Nguyệt với gương mặt sưng phù, bầm tím.

 

Khương Tri Tri ngẩn người. Sao Thẩm Lạc Gia chỉ đi vệ sinh mà cũng có thể đụng trúng Tôn Hiểu Nguyệt? Cô ta không lo làm việc, sao lại xuất hiện ở đây?

 

 

Thẩm Lạc Gia cười tươi, bước đến chỗ Lý Tư Mân và Khương Tri Tri: “Em xong rồi, chúng ta đi được chưa?”

 

Tôn Hiểu Nguyệt cũng không ngờ rằng Khương Tri Tri lại quen biết đứa điên khùng như Thẩm Lạc Gia.

 

Cô ta chỉ đến bệnh viện này để kiểm tra sức khỏe, không ngờ đi vệ sinh thôi mà cũng gặp phải Thẩm Lạc Gia.

 

Cô ta còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Lạc Gia đã giáng cho hai cái tát, sau đó quay người rời đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

 

Bây giờ cô ta không dám làm ầm ĩ nữa, chỉ có thể căm hận trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Gia, rồi ôm mặt lướt qua ba người bọn họ.

 

Khương Tri Tri có chút khó hiểu, hỏi Thẩm Lạc Gia: “Em và người vừa nãy có xích mích à?”

 

Thẩm Lạc Gia gật đầu: “Vâng, cô ta chửi em, em đánh cô ta. Cô ta còn không phục, nên em bảo cô ta rằng sau này gặp lần nào đánh lần đó. Chắc bây giờ cô ta tin rồi nhỉ?”

 

Khương Tri Tri không nhịn được bật cười: “Ừ, chắc sau này cô ta không dám trêu chọc em nữa đâu.”

 

Thẩm Lạc Gia vẫn còn nhớ kỹ chuyện này: “Cô ta gọi em là xấu xí, còn cùng Thẩm Ngọc Chi chửi bà nội em. Sau này cứ gặp là em sẽ đánh.”

 

Lý Tư Mân cũng có chút bất đắc dĩ: “Lúc nào cũng đánh nhau không tốt đâu, lỡ bị thương thì sao?”

 

Thẩm Lạc Gia nghĩ một lúc nhưng không nói gì, vì cô cũng không biết phải giải thích với Lý Tư Mân thế nào. Nếu đánh không lại, cô sẽ chạy.

 

Bà nội từng nói, người khôn ngoan không chịu thiệt trước mắt.

 

Sau khi Lý Tư Mân đưa Thẩm Lạc Gia rời đi, Khương Tri Tri liền nhanh chóng vào phòng thí nghiệm, lấy mẫu m.á.u của Thẩm Lạc Gia để xét nghiệm, tiện thể kiểm tra nhóm m.á.u luôn.

 

Cô ở trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều, đến tận chập tối mới có kết quả.

 

Nhìn kết quả xét nghiệm, Khương Tri Tri nhíu chặt mày. Các chỉ số đều bình thường, m.á.u cho thấy Thẩm Lạc Gia rất khỏe mạnh.

 

Cô lại một lần nữa nghi ngờ, chẳng lẽ cô bắt mạch sai sao? Nhưng cơ thể của Tống Vãn Anh đã xuất hiện triệu chứng trúng độc rồi mà?

 

Trên đường về, cô cứ mãi suy nghĩ về vấn đề này, vô thức đã đi đến cổng đại viện.

 

Chu Tây Dã đang đứng trước cổng với hai đứa trẻ. Thương Thương đòi bế, còn Tiểu Chu Kỷ hiếm hoi ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh Chu Tây Dã.

 

Bên cạnh Chu Tây Dã còn có Tống Đông, hai người đang trò chuyện.

 

Thấy mẹ về, Tiểu Chu Kỷ lập tức buông vạt áo của Chu Tây Dã, lao đến như một con ngựa hoang thoát cương: “Mẹ! Mẹ! Con muốn đi xe!”

 

Khương Tri Tri dừng xe đạp, bế Tiểu Chu Kỷ lên đặt vào yên sau, đẩy xe đến chỗ Chu Tây Dã và Tống Đông, chào hỏi: “Anh Tống Đông về rồi à?”

 

Tống Đông thở dài: “Về thăm mẹ anh, bà lại nói không khỏe, nhất định bắt Tống Mạn về chăm sóc. Nhưng Tống Mạn còn phải đi làm mà.”

 

Sau đó anh ấy lại cười: “Thôi, anh về xem thế nào rồi cũng phải đi ngay, lát nữa còn phải đón chị dâu em tan làm. Hôm nào rảnh hai đứa dẫn bọn nhỏ sang nhà anh chơi nhé.”

 

Nói xong, anh vội vã rời đi.

 

Khương Tri Tri hơi ngạc nhiên, nhìn chiếc xe của Tống Đông lao vút đi, rồi quay sang hỏi Chu Tây Dã: “Nhà bọn họ đúng là chẳng có ngày nào yên ổn nhỉ?”

 

Chu Tây Dã nhớ lại những gì Tống Đông than thở với mình. Vốn không phải người thích bàn chuyện gia đình người khác, nhưng anh vẫn kể chi tiết cho Khương Tri Tri nghe: “Dì Tống muốn Tống Mạn tiếp xúc với Lý Tư Mân. Bà ấy giả bệnh để ép Tống Mạn chuyển về sống chung, như vậy Tống Mạn có thể tiếp xúc nhiều hơn với Lý Tư Mân.”

 

Khương Tri Tri cảm thấy Trần Lệ Mẫn đúng là suy nghĩ viển vông: “Bà ta nghĩ gì vậy? Chuyện tốt gì cũng muốn chiếm hết à?”

 

Chu Tây Dã gật đầu: “Tống Đông cũng nghĩ vậy. Bỏ lỡ là bỏ lỡ, bây giờ Tống Mạn tự nuôi con, cứ sống tốt là được, đâu cần phải lấy chồng lần nữa.”

 

Nói rồi anh đột nhiên chuyển chủ đề: “Anh đã nhờ người điều tra thân thế của Thẩm Lạc Gia. Cô ấy không phải con ruột của Thẩm Thanh Bình, mà chỉ là đứa trẻ mẹ của ông ta nhặt về nuôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.