Lý Tư Mân vừa muốn dừng xe đạp để giải thích, nhưng Tôn Đại Loa đã bày ra vẻ mặt “tôi hiểu rồi”, cười tủm tỉm vẫy tay rời đi, bước chân có chút vội vàng, trông như đang háo hức đi loan tin khắp đại viện.
Lý Tư Mân có thể đoán được Tôn Đại Loa sẽ đi nói gì, chỉ đành bất đắc dĩ chống một chân xuống đất, quay đầu nhìn Thẩm Lạc Gia đang ngồi yên tĩnh ăn táo.
Nhất thời không biết nên giải thích với cô thế nào. Mà nói đi cũng phải nói lại, lời cô nói cũng không sai, bọn họ quả thực là đến bệnh viện.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cuối cùng, anh thở dài một hơi trong lòng, đạp xe chở Thẩm Lạc Gia đến bệnh viện.
Cả ngày hôm nay, Khương Tri Tri đều ở phòng khám ngoại trú, bệnh nhân không nhiều lắm, đến chiều thì hầu như chẳng còn ai.
Lúc này, quan niệm của mọi người về bệnh tật vẫn là: bệnh nhẹ thì tự chịu, bệnh nặng thì phó mặc số phận, không mấy ai thích đi bệnh viện.
Khi Lý Tư Mân đưa Thẩm Lạc Gia đến, Khương Tri Tri dẫn cô ấy đi lấy máu. Cô dự định tự mình xét nghiệm m.á.u của Thẩm Lạc Gia.
Khương Tri Tri sợ Thẩm Lạc Gia sẽ phản kháng nên dịu giọng dỗ dành: “Lát nữa lấy m.á.u không đau đâu, chỉ như muỗi cắn một cái thôi, em đừng sợ nhé.”
Thẩm Lạc Gia chẳng mảy may để tâm, đưa mu bàn tay ra trước mặt Khương Tri Tri: “Em không sợ đau. Hồi trước suýt nữa còn bị chó hoang cắn mất cả tay, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726802/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.