Phương Hoa nhìn Thẩm Lạc Gia với khuôn mặt đầy tự hào, mỉm cười khen ngợi:
“Lạc Gia của chúng ta thật sự rất giỏi, ở đây có rất nhiều người không biết bơi, toàn là vịt cạn, Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ cũng không biết bơi đâu.”
Thẩm Lạc Gia ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Trời ấm lên, con có thể dạy bọn nhỏ, con giỏi lắm đấy!”
Phương Hoa vui vẻ gật đầu:
“Được, đến lúc đó sẽ đưa các con đến bể bơi, con dạy bọn họ học bơi nhé.”
Thẩm Lạc Gia vui vẻ, lại chạy đi đuổi theo Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương, mỗi tay kéo một đứa, tung tăng nhảy nhót lên núi.
Chu Thừa Ngọc và Phương Hoa đi phía sau, thỉnh thoảng phải gọi lớn:
“Mấy đứa đi chậm thôi, đợi bọn cô với! Chạy chậm lại nào!”
Thẩm Lạc Gia sẽ dừng lại chờ họ, sau đó lại kéo hai đứa nhỏ chạy về phía trước một đoạn, cười đùa vui vẻ cho đến khi tới gần hồ Kính.
Thời tiết chưa đủ lạnh, lá đỏ chưa nhiều, cũng không có nhiều người qua lại, chỉ có một số người dân xung quanh đến đây dạo chơi.
Phương Hoa tìm một chỗ bằng phẳng, cùng Chu Thừa Ngọc trải thảm nhỏ ra, bày chút đồ ăn vặt, còn mang theo táo và lê.
Hai người ngồi xuống, nhìn Thẩm Lạc Gia dẫn hai đứa trẻ chạy qua chạy lại, nhặt đủ loại lá phong có hình thù khác nhau.
Phương Hoa còn dặn dò Thẩm Lạc Gia:
“Chỉ được chơi quanh đây thôi, tuyệt đối không được chạy xa.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726836/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.