Thẩm Lạc Gia mất tích rồi, chuyện lớn như vậy chắc chắn phải báo cho Lý Tư Mân biết.
Cuối cùng, Thương Thời Anh vẫn gọi điện cho viện nghiên cứu để thông báo cho Lý Tư Mân.
Phương Hoa cũng bảo Chu Thừa Ngọc gọi điện cho Khương Tri Tri, kêu cô về một chuyến.
Khương Tri Tri nghe tin Thẩm Lạc Gia mất tích, lập tức xin nghỉ rồi vội vàng chạy về nhà, trong lòng không sao hiểu nổi tại sao Thẩm Lạc Gia lại mất tích.
Trừ khi có ai đó ra tay đánh ngất cô ấy rồi mang đi, chứ lúc tỉnh táo mà muốn bắt cô ấy thì có chút khó khăn đấy.
Cô vội vã đến nhà họ Lý, vừa hay gặp Lý Tư Mân ở cổng.
Lý Tư Mân cũng gấp gáp chạy về, vừa vào cửa đã hỏi Thương Thời Anh:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại mất tích?”
Thương Thời Anh lo lắng nói:
“Họ đi chơi ở Hương Sơn, chỉ là vào nhà vệ sinh một lúc thôi, vậy mà người đã mất tích rồi.”
Lý Tư Mân nhíu mày:
“Không phát hiện ai đáng ngờ à?”
Phương Hoa vội vàng lắc đầu:
“Không thấy ai khả nghi cả, người đi chơi cũng không nhiều, cũng không nghe thấy tiếng động gì. Chỉ là Lạc Gia đi hơi lâu, nên dì mới lo lắng đi qua xem.”
Nói xong, bà lại tự trách mình:
“Tất cả là tại dì, nếu không dẫn họ ra ngoài chơi thì đã không có chuyện này.”
Lý Tư Mân an ủi:
“Dì, đừng tự trách mình. Chuyện này không phải lỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726837/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.