Thẩm Lạc Gia nắm tay Khương Tri Tri bằng một tay, tay kia kéo Lý Tư Mân nhanh chóng chạy xuống lầu.
Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh vốn dĩ còn muốn dặn dò Lý Tư Mân nhiều điều, trong lòng cũng có chút cảm xúc, nhưng chưa kịp thể hiện thì người đã chạy xuống lầu mất rồi.
Khương Chấn Hoa vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài: “Thế này cũng tốt, mấy ngày nữa lại có thể về nhà, đừng buồn mà.”
Tống Vãn Anh lau nước mắt, rồi lại không nhịn được cười: “Đứa nhỏ này, ăn uống còn quan trọng hơn cả kết hôn.”
Trên đường về, Khương Tri Tri khoác tay Thẩm Lạc Gia, cười khen ngợi: “Lạc Gia, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Thẩm Lạc Gia sờ b.í.m tóc, cũng cảm thấy hôm nay mình trông rất đẹp: “Bà nói không được cắt mái, nhưng hôm nay em đã cắt rồi. Sau này bà biết liệu có giận không nhỉ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lý Tư Mân ngồi ghế phụ lái lo lắng quay đầu nhìn cô một cái, vừa định nói thì đã nghe Thẩm Lạc Gia lên tiếng: “Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ đi chưa? Em nhớ bọn họ rồi.”
Khương Tri Tri bỗng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Kể từ trận ốm lần trước, Thẩm Lạc Gia chưa từng nhắc đến bà, cũng chưa từng nói nhớ bà hay muốn đi tìm bà.
Như thể người đó đã hoàn toàn biến mất khỏi ký ức của cô vậy. Nhưng giờ đột nhiên nhắc tới, làm cô vừa lo lắng vừa chua xót.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng: “Em nhớ bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726842/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.