Thẩm Lạc Gia nghĩ vậy lại càng vui hơn, đặt đũa xuống, đứng dậy cúi người ôm lấy Thương Thương đang nhào tới, ôm chặt rồi xoay mấy vòng: “Thương Thương là xinh nhất!”
Cô cũng muốn có một em bé xinh xắn như Thương Thương.
Thương Thời Anh cười ôm Tiểu Chu Kỷ lên: “Tiểu Chu Kỷ nhà chúng ta cũng xinh lắm, con đã ăn cơm chưa?”
Tiểu Chu Kỷ còn chưa kịp trả lời, Thương Thương đã nhanh miệng nói giọng trẻ con: “Ăn rồi ạ, mẹ không cho qua đây.”
Khương Tri Tri vội vàng giải thích: “Hai đứa nó dậy từ sáng sớm đã đòi qua đây, cháu phải dỗ mãi mới giữ lại được. Vừa rồi đi chơi ở nhà bác Hà một vòng, đang định về thì Thương Thương lại nhất quyết đòi qua đây.”
Thương Thời Anh vốn thích không khí gia đình đông vui, mỗi khi nhà đông người, bà lại muốn gói sủi cảo.
Những ngày này, hầu như ngày nào Thẩm Lạc Gia cũng ăn sủi cảo, vừa nghe Thương Thời Anh nói sẽ gói sủi cảo, cô lập tức lắc đầu: “Không ăn sủi cảo đâu!”
Lý Tư Mân cười nói: “Trong nhà còn nhiều rau thịt lắm, chúng ta ăn lẩu đi, con đi mua thêm ít sốt mè về.”
Thẩm Lạc Gia lập tức phấn khích, ôm lấy Thương Thương xoay vòng: “Cái này được nè, cái này được nè!”
Thương Thời Anh tất nhiên không có ý kiến: “Lẩu thì quá hợp luôn, trời lạnh thế này ăn lẩu là nhất rồi, tiện thể mua thêm chút thịt dê, rồi lấy cả nội tạng dê nấu một nồi canh.”
Lý Tư Mân muốn đi mua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726844/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.