Vừa nghe nói là không thể chữa trị, Thẩm Lạc Gia lập tức lắc đầu: “Không được, không được, phải chữa. Tri Tri, chị không đau đâu.”
Lần đầu tiên, Khương Tri Tri cũng không dám để quá lâu, rút kim sau bảy phút.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Thẩm Lạc Gia như vừa được vớt lên từ dưới nước.
Quần áo ướt đẫm, đầu cũng vậy, mồ hôi theo lọn tóc nhỏ giọt xuống.
Khương Tri Tri dặn dò: “Tạm thời đừng tắm cũng đừng gội đầu.”
Lý Tư Mân cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, trên cổ cho Thẩm Lạc Gia, đầy vẻ xót xa.
Thẩm Lạc Gia cảm thấy cơn đau biến mất ngay lập tức, sắc mặt cũng hồng hào hơn, ngửa cổ cho Lý Tư Mân lau mồ hôi.
Lại không nhịn được mà gãi đầu: “Đầu em ngứa quá, có phải sắp mọc não rồi không?”
Khương Tri Tri phì cười: “Đúng vậy, nhưng đừng gãi, cố nhịn đi.”
Cô đoán là do mồ hôi thấm vào vết kim, nên mới ngứa như vậy.
Thương Thời Anh sợ làm phiền quá trình trị liệu nên không dám lên lầu, chỉ ngồi chờ ở phòng khách.
Thấy Khương Tri Tri xuống, bà lập tức căng thẳng đứng bật dậy: “Sao rồi? Đỡ hơn chưa?”
Khương Tri Tri cười: “Làm gì có nhanh thế, phải điều trị một thời gian.”
Thương Thời Anh thở dài, lại có chút lo lắng hỏi: “Tri Tri, nếu lỡ không chữa khỏi, tình trạng của con bé cũng sẽ không tệ hơn, đúng không?”
Khương Tri Tri lắc đầu: “Sẽ không đâu, dù không khỏi cũng không xấu đi.”
Thương Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726848/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.