Tống Đông có chút không hiểu: “Vợ của Tư Mân mang thai chẳng phải rất bình thường sao? Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ?”
Trần Lệ Mẫn tức giận: “Mẹ tức đến mất ngủ đây! Nếu Tống Mạn có chút chí khí, chẳng phải đã có thể gả cho Lý Tư Mân rồi sao? Còn con bé con kia nữa, đã ly hôn rồi thì cũng đừng giữ nó lại, mang về làm gì?”
Tống Đông không thể tin nổi: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Điềm Điềm là con gái của Tiểu Mạn, sao có thể không cần con bé chứ? Hơn nữa, trước đây chính mẹ không đồng ý để em ấy ở bên Tư Mân, còn làm ầm lên khó coi như vậy.”
“Làm sao bọn họ có thể vẫn còn bên nhau được chứ?”
Đang nói chuyện thì loa phát thanh trong viện vang lên, là giọng hát ngọt ngào của Thẩm Lạc Gia.
Trần Lệ Mẫn nghe thấy liền tức giận đập bàn: “Cái bà Thương Thời Anh này đúng là cố tình chọc tức mẹ! Kiếm cho Tư Mân một đứa ngốc làm vợ, chẳng phải là muốn nói cho mọi người biết rằng, bà ta thà chọn một đứa ngốc còn hơn là chọn Tống Mạn sao?”
“Bây giờ thì càng quá đáng hơn, còn để đứa ngốc đó hát trên loa phát thanh, ngày nào cũng phát, bắt mẹ nghe, làm sao mẹ chịu nổi đây?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tống Đông lần đầu tiên nghe Thẩm Lạc Gia hát, có chút bất ngờ: “Vợ của Tư Mân còn biết hát sao? Vậy chẳng phải rất tốt à?”
Trần Lệ Mẫn tức đến mức trợn trắng mắt: “Tốt cái gì mà tốt!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726863/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.