Khương Tri Tri nhìn thấy sự giả vờ không biết của Sở Phong Hà, khẽ cười: “Khu Đại Viện Hương Sơn, có lẽ chúng ta không cùng đường.”
Sở Phong Hà lập tức gật đầu: “Đúng là không cùng đường. Vậy bọn tôi đi trước đây, Khương lão sư đi đường cẩn thận nhé.”
Mấy ngày nay, thời tiết ấm lên, tuyết trên đường tan nhanh, chỉ còn lại bùn lầy.
Vì thế, Khương Tri Tri không đi xe đạp mà xách theo tài liệu để ra trạm xe buýt.
Từ trường học đến trạm xe buýt phải đi qua một con hẻm.
Con hẻm vắng vẻ và yên tĩnh, hôm nay lại càng hiu quạnh hơn.
Khương Tri Tri có chút khó hiểu, đang suy nghĩ thì đột nhiên có hai thanh niên nhảy ra, một trước một sau chặn đường cô.
Người đàn ông có ria mép cười cợt: “Trong tay cô cầm gì thế? Cho bọn tôi mượn hai ngày được không?”
Khương Tri Tri nhìn hai tên lưu manh trước mặt, cau mày: “Đây là tài liệu của văn phòng, các anh không dùng được đâu.”
Nhưng trong đầu cô lại suy tính rất nhanh.
Tên ria mép không tin: “Vậy thì đưa tiền và phiếu lương thực trên người cô cho bọn tôi mượn hai ngày đi? Nếu không thì hôm nay cô đừng mong ra khỏi con hẻm này.”
Khương Tri Tri ôm chặt tài liệu, sợ hãi lùi lại mấy bước: “Tôi không có tiền cũng chẳng có phiếu lương thực… Các anh… các anh mau tránh ra, nếu không tôi sẽ kêu cứu đấy.”
Tên ria mép cười khẩy: “Vậy cô cứ kêu đi, xem có ai đến cứu không?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726864/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.