Chu Tây Dã lắc đầu: “Cái này vẫn chưa thể xác định được. Từ tình hình hiện tại, thời gian Sở Phong Hà trở về và thời gian Trần Lực Khâm chữa bệnh cho nhà họ Sở không trùng nhau.”
Khương Tri Tri thở dài: “Em cảm thấy đầu óc mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Anh có thấy trước đây mọi chuyện dường như rất bình yên, vậy mà vừa qua năm mới, bao nhiêu vấn đề lại bùng lên cùng một lúc không?”
“Thật khiến người ta không kịp trở tay.”
Nói rồi cô nghiêng đầu, tựa vào lưng Chu Tây Dã.
Chu Tây Dã đạp xe, không cần quay đầu cũng biết mấy ngày nay Khương Tri Tri rất mệt, mỗi ngày đều không ngủ ngon.
Cô lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Lạc Gia và Tống Vãn Anh, giờ lại thêm cả chuyện của Trần Lực Khâm.
Anh giảm tốc độ xe, khẽ an ủi: “Không sợ vấn đề xuất hiện cùng lúc, cũng không sợ mọi chuyện quá nhiều khiến ta rối trí. Chỉ cần từ từ gỡ rối, chắc chắn sẽ có manh mối.”
“Như vậy còn tốt hơn là chẳng tìm ra được gì, không có chút đầu mối nào.”
Khương Tri Tri nghĩ cũng đúng: “Phải, đã vậy thì chúng ta cứ bình tĩnh chờ tin tốt, lo lắng cũng vô ích.”
Khi hai người về đến nhà, hai đứa nhỏ đã đứng đợi trước cửa. Cổng sân mở rộng, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đang dọn dẹp sân nhỏ.
Chờ trời ấm lên chút nữa, họ sẽ trồng rau và bí trong sân.
Để ngăn Tiểu Chu Kỷ phá vườn rau, họ định dựng thêm hàng rào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726866/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.