🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chu Tây Dã lắc đầu: “Cái này vẫn chưa thể xác định được. Từ tình hình hiện tại, thời gian Sở Phong Hà trở về và thời gian Trần Lực Khâm chữa bệnh cho nhà họ Sở không trùng nhau.”

 

Khương Tri Tri thở dài: “Em cảm thấy đầu óc mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Anh có thấy trước đây mọi chuyện dường như rất bình yên, vậy mà vừa qua năm mới, bao nhiêu vấn đề lại bùng lên cùng một lúc không?”

 

“Thật khiến người ta không kịp trở tay.”

 

Nói rồi cô nghiêng đầu, tựa vào lưng Chu Tây Dã.

 

Chu Tây Dã đạp xe, không cần quay đầu cũng biết mấy ngày nay Khương Tri Tri rất mệt, mỗi ngày đều không ngủ ngon.

 

Cô lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Lạc Gia và Tống Vãn Anh, giờ lại thêm cả chuyện của Trần Lực Khâm.

 

Anh giảm tốc độ xe, khẽ an ủi: “Không sợ vấn đề xuất hiện cùng lúc, cũng không sợ mọi chuyện quá nhiều khiến ta rối trí. Chỉ cần từ từ gỡ rối, chắc chắn sẽ có manh mối.”

 

“Như vậy còn tốt hơn là chẳng tìm ra được gì, không có chút đầu mối nào.”

 

Khương Tri Tri nghĩ cũng đúng: “Phải, đã vậy thì chúng ta cứ bình tĩnh chờ tin tốt, lo lắng cũng vô ích.”

 

Khi hai người về đến nhà, hai đứa nhỏ đã đứng đợi trước cửa. Cổng sân mở rộng, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đang dọn dẹp sân nhỏ.

 

Chờ trời ấm lên chút nữa, họ sẽ trồng rau và bí trong sân.

 

Để ngăn Tiểu Chu Kỷ phá vườn rau, họ định dựng thêm hàng rào bao quanh.

 

Hai đứa nhỏ mắt rất tinh, từ xa đã thấy bố đạp xe chở mẹ về. Tiểu Chu Kỷ nắm tay Thương Thương, chạy tới.

 

Miệng đã bắt đầu lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”

 

Khương Tri Tri có hơi bất ngờ. Hôm nay Tiểu Chu Kỷ đứng trước cổng sân mà không có ai trông, vậy mà lại không chạy lung tung.

 

Trước đây, chỉ cần ra khỏi cổng là thằng bé sẽ chạy vút đi mất dạng.

 

Cô mỉm cười ngồi xuống, dang rộng hai tay đón hai đứa trẻ lao vào lòng.

 

Ôm cả hai vào ngực, cô hôn mỗi đứa một cái rồi cười nói: “Ngoan quá, đứng ở cổng đợi bố mẹ về sao?”

 

Tiểu Chu Kỷ tự hào ưỡn ngực: “Con là em bé ngoan, con đang bảo vệ chị.”

 

Khương Tri Tri mỉm cười xoa mặt con trai, rồi đứng dậy nắm tay hai đứa dắt vào nhà.

 

Phương Hoa thấy mọi người vào sân mới từ vườn rau đi ra, cười nói: “Hôm nay mẹ phát hiện ra một cách trị Tiểu Chu Kỷ. Mẹ giả vờ làm tướng quân, còn nó là lính. Mẹ ra lệnh cho nó bảo vệ Thương Thương, không được rời xa chị.”

 

“Nó liền ngoan ngoãn đứng cạnh Thương Thương, không chịu rời đi.”

 

Tiểu Chu Kỷ vẫn ưỡn ngực: “Con bảo vệ chị!”

 

Khương Tri Tri cười vui vẻ, khen con trai: “Đúng vậy! Tiểu Chu Kỷ của chúng ta rất dũng cảm, rất lợi hại, chỉ cần một cú đ.ấ.m là hạ gục một kẻ xấu để bảo vệ chị.”

 

Tiểu Chu Kỷ rõ ràng không hài lòng với câu này, phồng má nhấn mạnh: “Tám tên! Tiểu Chu Kỷ giỏi lắm, một cú đ.ấ.m hạ tám tên!”

 

Khương Tri Tri bật cười, ôm chặt lấy cậu bé đang nghiêm túc khoác lác.

 

Chu Tây Dã dựng xe đạp xong, thấy Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đã xới được nửa khu vườn.

 

“Đất tan băng rồi, có đào trúng thứ gì không?”

 

Phương Hoa lắc đầu: “Không có. Mẹ với cô của con còn để ý lắm, cả hai đều sợ đột nhiên đào ra một con rắn. Chuyện đó mẹ và cô của con không xử lý được đâu.”

 

Chu Thừa Ngọc gật đầu: “Vừa nãy Thương Thương còn chạy quanh vườn một vòng, cũng không phát hiện gì cả. Nếu có gì, con bé chắc chắn sẽ đào trúng ngay.”

 

Chu Tây Dã yên tâm hơn, bế Thương Thương lên rồi quan sát khu vườn: “Chỗ còn lại để lát nữa con dọn nốt, mọi người nghỉ đi.”

 

 

Phương Hoa cũng hơi đuối sức: “Được, vậy lát nữa con đào nốt chỗ này đi. Nếu không, sáng mai trời lại lạnh, đóng băng thì khó đào lắm. Mẹ đúng là già rồi, làm chút việc mà đã mệt thế này.”

 

Vừa nói, bà vừa vào nhà nghỉ ngơi.

 

Khương Tri Tri giúp Chu Tây Dã xới đất, hai đứa nhỏ cũng bắt đầu nghịch ngợm, cầm theo xẻng nhỏ cúi đầu đào bới liên tục.

 

Khương Tri Tri mỉm cười nhìn hai đứa trẻ chăm chú đào bới, vừa nói với Chu Tây Dã: “Nếu trong sân lại phát hiện rắn độc hay cóc độc, vậy là Trần Lực Khâm chưa chết, hay còn có kẻ khác?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu: “Chuyện này chưa thể khẳng định. Nhưng chỉ riêng Trần Lực Khâm, e rằng ông ta không có khả năng lớn như vậy.”

 

Khương Tri Tri cúi xuống, dùng chiếc cào nhỏ lật mấy tảng đất rồi nhẹ nhàng đập vụn. Trong lòng lại một lần nữa suy nghĩ xem Sở Phong Hà và Trần Lực Khâm có quen biết nhau không?

 

 

Chủ nhật, Khương Tri Tri được nghỉ, cô và Chu Tây Dã đưa hai đứa nhỏ đến nhà Tống Đông chơi.

 

Cô còn nghĩ, mấy hôm nữa Chu Tây Dã phải quay lại đơn vị làm việc, nên khi ra khỏi nhà Tống Đông, họ sẽ ghé qua cửa hàng để mua vài tấm vải may quần áo xuân hè cho Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc.

 

Nhất là Chu Thừa Ngọc, phải mua thêm cho bà nhiều một chút.

 

Bà đã ở nhà họ Chu suốt cả năm, chẳng mong được báo đáp, thậm chí còn lấy tiền lương hưu của mình để lo cho Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương.

 

Chu Tây Dã rất đồng ý với đề nghị của Khương Tri Tri. Những năm qua, nhờ có Chu Thừa Ngọc giúp đỡ, họ mới có thể yên tâm nhiều việc.

 

Tống Đông và gia đình đã chuyển đến khu tập thể mới. Vì cấp bậc công tác, anh được phân một căn hộ ba phòng ngủ.

 

Nhưng nhà chung cư ở thời điểm này thiết kế vẫn chưa tốt, bếp nhỏ và khá bí, phòng khách cũng không rộng rãi.

 

Dù vậy, với nhiều người, có một căn nhà như vậy vẫn là ước mơ.

 

Vị trí của khu tập thể rất tốt, nằm gần đường vành đai hai, đi một đoạn là đến Đông Hoa Môn.

 

Hứa Minh Nguyệt biết gia đình Khương Tri Tri sẽ đến nên dậy sớm chuẩn bị. Cô ấy nhào bột làm bánh dầu chiên, hầm thịt và sơ chế đồ ăn.

 

Nhìn thấy hai đứa trẻ, cô vui vẻ bế Tiểu Chu Kỷ lên, rồi lại bế cả Thương Thương: “Ôi chao, cô bé của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp! Bao lâu rồi không gặp nhỉ? Sao lại cảm giác lớn nhanh như vậy?”

 

Thương Thương cười tít mắt, cô bé rất thích được khen xinh. Bé cũng ngọt ngào đáp lại: “Bác cũng xinh đẹp ạ!”

 

Hứa Minh Nguyệt bật cười: “Cô bé này miệng ngọt thật! bác già rồi, sao còn đẹp được?”

 

Khương Tri Tri cười phụ họa: “Chị dâu à, chị không già chút nào đâu, ngược lại còn ngày càng trẻ ra đấy!”

 

Có lẽ vì làm việc trong môi trường học đường và nghệ thuật, Hứa Minh Nguyệt luôn toát lên nét dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm ái.

 

Thêm vào đó, hai năm nay cuộc sống của cô ấy suôn sẻ, nên trông trẻ trung hơn nhiều so với bạn cùng lứa.

 

Bị khen liên tục, Hứa Minh Nguyệt có chút ngại ngùng: “Làm gì có, mau ngồi xuống đi. Mọi người đến nhà một chuyến đâu có dễ dàng gì.”

 

Cô ấy lại gọi hai đứa con ra chơi cùng Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương.

 

Hai đứa nhỏ thấy có anh chị lớn hơn liền lập tức chạy theo, miệng ríu rít gọi “Anh ơi, chị ơi.”

 

Hứa Minh Nguyệt rót trà cho khách: “Bọn chị chuyển nhà, đây là lần đầu các em đến nhỉ? Cùng ở Bắc Kinh mà cả năm gặp nhau được mấy lần đâu. Chẳng biết mọi người bận gì nữa.”

 

Tống Đông cười ha hả: “Bận gì à? Đương nhiên là bận công việc rồi. Anh với Tây Dã làm ngành này, một khi bận rộn thì chẳng có thời gian nghỉ ngơi.”

 

Anh lại quay sang nhìn Khương Tri Tri, cười nói: “Tây Dã kỳ này nghỉ phép lâu thật đấy, ở nhà chăm con cho tử tế nhé.”

 

“Nhưng mà dạo này cậu ấy ra dáng người của gia đình lắm. Hôm trước ở chỗ tôi, mới ba giờ đã vội vã rời đi để đón em đấy.”

 

Khương Tri Tri quay sang nhìn Chu Tây Dã. Hôm đó anh đến cổng trường đón cô lúc hơn năm giờ.

 

Từ văn phòng Tống Đông đạp xe tới trường chỉ mất hơn hai mươi phút.

 

Vậy… Hai tiếng đồng hồ còn lại, anh đã đi đâu?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.