Chu Tây Dã dùng chân chặn cửa: “Tri Tri, em nghe anh giải thích đã.”
Khương Tri Tri cười lạnh: “Giải thích cái gì? Lại định lừa em à? Chu Tây Dã, anh bây giờ gan to thật đấy, dám lừa em!”
Chu Tây Dã đẩy cửa, vẻ mặt đáng thương: “Anh thật sự không cố ý, em mở cửa trước đi, nếu không sẽ làm ồn đến mẹ và cô.”
Khương Tri Tri hừ một tiếng nhưng vẫn lùi lại một bước, để Chu Tây Dã vào.
Sau khi vào phòng, Chu Tây Dã đặt gối chăn xuống trước, rồi vội vàng đóng cửa, kéo Khương Tri Tri đang giận dỗi đến giường ngồi xuống.
“Chuyện này anh không định giấu em, chỉ là anh sợ em biết sẽ phân tâm.”
Khương Tri Tri xoay người, quay lưng về phía Chu Tây Dã, không muốn nhìn anh, cũng không muốn nghe anh nói.
Chu Tây Dã liền đổi vị trí, giữ lấy vai cô, bắt cô nhìn mình: “Dạo trước anh gặp một người, Tần Hồng Mai, là người của đoàn văn công trước đây…”
Khương Tri Tri trợn mắt: “Hay nhỉ! Chu Tây Dã, anh còn quen cả cô gái đoàn văn công? Sao, cô ấy xinh đẹp lắm à, nên anh liền đi gặp cô ta? Em nhớ ra rồi, lần trước có một cuộc gọi đến nhà, là một cô gái. Anh nói đó là đồng nghiệp, có phải cũng là cô gái đoàn văn công đó không?”
“Xem ra, anh lừa em không chỉ một hai lần rồi…”
Chu Tây Dã sững người, cảm thấy càng giải thích càng rối: “Không phải, là vì cô ấy nói với anh một số chuyện, nên anh mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726868/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.