Tống Đông thấy Sở Phong Hà kiên quyết nên vẫn đến đón Khương Tri Tri.
Trên đường đi, Tống Đông đơn giản kể lại tình hình hiện tại của Sở Phong Hà: “Vì vấn đề thời gian, Sở Phong Hà rất đáng nghi, giờ đã bị áp giải trở lại, và bọn anh đã nắm được chứng cứ.”
“Nhưng anh phát hiện trạng thái của Sở Phong Hà không ổn, hoàn toàn không còn phong độ như lần trước nữa, trông như một con nghiện, mắt trũng sâu, còn hay lẩm bẩm một mình.”
Khương Tri Tri biết rõ, bây giờ Sở Phong Hà đã sợ đến mức ban đêm không dám nhắm mắt.
Ở kiếp trước, anh ta đã hại c.h.ế.t bao nhiêu người như vậy, kiếp này không thể để anh ta c.h.ế.t dễ dàng như thế.
Sở Phong Hà bị đưa vào phòng thẩm vấn, Tống Đông đích thân đi cùng Khương Tri Tri vào.
Sở Phong Hà đúng như Tống Đông miêu tả, mắt trũng sâu, cả người tiều tụy, thê thảm.
Vừa thấy Khương Tri Tri, anh ta đã kích động định đứng bật dậy: “Khương Tri Tri… là cô hại tôi! Là cô hại tôi!”
Khương Tri Tri có chút sợ hãi, nép vào cạnh Tống Đông, nhíu mày: “Sao lại là tôi hại anh?”
Sở Phong Hà cười lớn: “Tôi lại thua cô! Là do tôi quá nhân từ, từng nghĩ nếu cô không biết gì, tôi sẽ tha cho cô.”
Trong lòng Khương Tri Tri khẽ lườm, loại người như thế, giữ lại cũng chỉ là kẻ bán nước.
Tống Đông lạnh lùng nhìn Sở Phong Hà: “Ngồi yên! Thành thật khai rõ vấn đề của anh.”
Sở Phong Hà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726880/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.