🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Lệ mời khách ăn theo hình thức tiệc buffet lạnh, Thẩm Phàm Tinh không thích kiểu này, cô vẫn thích những món ăn nóng hổi hơn.

 

Không mấy hứng thú, cô cầm ly nước cam ngồi một bên, nghe bọn họ khen qua khen lại nhau.

 

Cô khen tôi diễn giỏi, tôi khen cô dáng đẹp.

 

Cô ấy nói mình chưa bao giờ ăn kiêng, trời sinh ăn bao nhiêu cũng không mập.

 

Cô ấy nói mình trời sinh nhiều cảm xúc, chưa từng luyện diễn xuất.

 

Thẩm Phàm Tinh nghe mà muốn bật cười, nhưng lại thấy thật nhàm chán.

 

Tô Lệ thấy Thẩm Phàm Tinh không mấy hứng thú, liền đưa cho cô thêm một ly nước: “Hay là cô lên lầu chơi đi? Trên lầu có một phòng giải trí.”

 

Thẩm Phàm Tinh nhìn Tô Lệ, nghiêm túc nói: “Tô Lệ, cô hại tôi, tức là hại chính cô, cô nên suy nghĩ kỹ đi.”

 

Tô Lệ chột dạ, ánh mắt có phần hoảng loạn:

 

“Phàm Tinh, cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu?”

 

Thẩm Phàm Tinh khẽ cười, cầm ly nước đứng dậy: “Tôi muốn ra sân dạo một chút.”

 

Tô Lệ cũng đứng dậy theo: “Được, vậy cô cẩn thận nhé, tôi ở trong nhà tiếp khách.”

 

Thẩm Phàm Tinh lại liếc nhìn Tô Lệ một cái, rồi rời khỏi phòng khách, đi một vòng quanh vườn nhỏ.

 

Sau đó ngồi xuống chiếc ghế xích đu trong đình, vừa đung đưa vừa ngắm khu vườn nhỏ.

 

Phải nói là, lão dê già kia cũng biết hưởng thụ, khu vườn được trang trí với núi giả, đình nghỉ, cầu nhỏ suối chảy, trông cũng khá đẹp và sinh động.

 

Mái đình còn làm bằng kính, ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời.

 

Chỉ tiếc là ở Bắc Kinh không còn thấy sao nữa.

Không như ở vùng Tạng.

 

Thẩm Phàm Tinh vừa uống nước vừa đung đưa, bất giác đã uống hết một ly.

 

Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào ghế bắt đầu thiếp đi.

 

Tô Lệ và Kỷ Minh Lỗi đứng trên ban công tầng hai nhìn Thẩm Phàm Tinh, thấy cô dường như đang mơ màng thiếp đi.

 

Tô Lệ vẫn còn chút dè chừng: “Anh có thể đừng làm hại cô ấy không? Cô ấy là bạn tốt của em.”

 

Kỷ Minh Lỗi mặt u ám: “Cô ta không phải loại dễ đối phó đâu.”

 

Tô Lệ vẫn lo lắng: “Chẳng phải anh chỉ định dọa cô ấy một chút thôi sao? Anh nhất định đừng làm hại cô ấy, hơn nữa cô ấy có chút tà khí, em còn sợ nếu chọc vào cô ấy sẽ mang tai họa đến cho chúng ta.”

 

Kỷ Minh Lỗi không tin: “Chẳng phải chỉ vì cô ta có liên hệ với nhà họ Chu và nhà họ Thương sao? Anh đã điều tra rồi, mấy nhà đó hoàn toàn không có người thân nào tên Thẩm Phàm Tinh.”

 

“Cô ta chỉ là một cô nhi, đang làm ra vẻ thần bí mà thôi.”

 

Tô Lệ còn định nói gì, nhưng Kỷ Minh Lỗi đã xuống lầu.

 

Cô ta nhìn thấy Kỷ Minh Lỗi bế Thẩm Phàm Tinh rời khỏi nhà, tay bấu chặt lan can, trong lòng giằng xé.

 

Cô ta khó khăn lắm mới gả được vào, hai tháng qua theo Kỷ Minh Lỗi cũng quen biết không ít thiếu gia nhà giàu ở Bắc Kinh.

 

Tuy không bằng nhà họ Thương, nhưng cũng không còn là diễn viên nhỏ vô danh không có hậu thuẫn nữa.

 

Vì vậy…

 

Sau một hồi giằng co trong lòng, Tô Lệ điều chỉnh lại cảm xúc, sắc mặt vô cảm đi xuống lầu.

Kỷ Minh Lỗi đưa Thẩm Phàm Tinh đến một căn nhà cũ gần khu 798, nơi này hắn đã sắp xếp người từ trước.

 

Thẩm Phàm Tinh chẳng phải thanh cao lắm sao?

Vậy thì ở đây, quay cho cô vài bộ phim nhỏ có cảnh nóng, để xem cô còn thanh cao thế nào nữa.

 

Kết quả, xe vừa chạy vào sân.

 

Thẩm Phàm Tinh đột nhiên thò đầu từ phía sau ra, hơi tò mò: “Kỷ tổng, anh đưa tôi đến đâu thế?”

 

Kỷ Minh Lỗi hoảng hốt đạp phanh, kinh ngạc quay đầu: “Sao cô lại tỉnh rồi?!”

 

Thẩm Phàm Tinh tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi có ngủ đâu, tôi chỉ muốn xem rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu thôi.”

 

Kỷ Minh Lỗi nghiến răng, cho dù Thẩm Phàm Tinh tỉnh rồi thì sao?

 

 

Trong nhà vẫn còn bảy tám gã đàn ông đang chờ.

 

Hắn bấm còi, đám người trong nhà liền ùa ra.

Thẩm Phàm Tinh tặc lưỡi hai tiếng: “Nếu bây giờ anh quay lại, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Còn nếu không quay lại, đêm nay anh xong đời rồi.”

 

Kỷ Minh Lỗi cười lạnh: “Cô định dọa ai? Đến đây rồi mà còn mơ rời đi sao?”

 

Thẩm Phàm Tinh thẳng tay tát hắn một cái: “Có bản lĩnh thì chơi thật đi, đừng chỉ biết nói miệng. Xuống xe!”

 

Kỷ Minh Lỗi sững người – lẽ ra câu đó phải là hắn nói mới đúng chứ?

 

Thẩm Phàm Tinh nhanh gọn xuống xe, Kỷ Minh Lỗi tức tối cũng xuống theo, quát đám người đến bắt cô lại.

 

Có người còn cầm theo gậy gộc, thấy Thẩm Phàm Tinh mảnh mai yếu ớt thì chẳng mấy để tâm.

 

Xông tới định bắt, ai ngờ cây gậy trên tay lại bị cô giật mất lúc nào không biết.

 

Rồi chỉ thấy Thẩm Phàm Tinh cầm cây gậy như đang chơi trò “đập chuột”, đánh loạn xạ không chút nương tay.

 

Vài gã đàn ông to lớn ôm đầu chạy loạn, chẳng ai dám đến gần cô.

 

Kỷ Minh Lỗi c.h.ế.t lặng một giây, rồi quay lại xe lôi ra một khẩu súng.

 

Khi hắn chĩa s.ú.n.g về phía Thẩm Phàm Tinh thì bất ngờ có một chiếc xe khác lao tới.

 

Đầu xe dừng lại cách hắn chỉ vài phân.

 

Tốc độ quá nhanh khiến hắn không kịp phản ứng, đến cây s.ú.n.g trong tay cũng không biết phải xử lý sao.

 

Chu Tri Uẩn nhảy từ xe xuống, nhanh chóng lao đến tung một cú đá, đá văng khẩu s.ú.n.g khỏi tay Kỷ Minh Lỗi.

 

Thẩm Phàm Tinh thấy Chu Tri Uẩn, mắt lập tức sáng rực, nhét cây gậy vào tay một người bên cạnh.

 

Chạy tới nắm lấy tay Chu Tri Uẩn, đáng thương nói: “Anh đến thật đúng lúc, người này… vừa nói muốn dùng gậy đập c.h.ế.t tôi.”

 

Người vừa cầm gậy còn đang đơ người.

Vừa rồi bị đánh là bọn họ, giờ tay chân hắn vẫn còn đau.

 

Chu Tri Uẩn mặt lạnh, liếc nhìn Thẩm Phàm Tinh đang sắp khóc, giẫm lên khẩu s.ú.n.g bị đá văng, nhìn chằm chằm Kỷ Minh Lỗi: “Bắt cóc, tàng trữ s.ú.n.g trái phép?”

 

Kỷ Minh Lỗi không biết Chu Tri Uẩn là ai, nhưng cú đá vừa rồi cùng khí thế của anh, đủ khiến hắn hiểu đây không phải người bình thường.

 

Bắt đầu hoảng: “Không… không phải vậy… chúng tôi chỉ đùa một chút thôi, có thể ngồi xuống nói chuyện, bố tôi là…”

 

Thẩm Phàm Tinh nắm tay Chu Tri Uẩn, đầy khí thế nói: “Bố anh có là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng vô dụng!”

 

Chu Tri Uẩn lạnh lùng nhìn Kỷ Minh Lỗi: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay thôi.”

 

Kỷ Minh Lỗi hoảng một chút, nhưng lại nghĩ chuyện cũng không lớn, dù có bị bắt thì gia đình hắn cũng sẽ tìm cách cứu.

 

Chỉ tay vào Thẩm Phàm Tinh: “Cô cứ đợi đấy cho tôi!”

 

Vừa dứt lời, tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, mỗi lúc một gần.

 

Cảnh sát khu vực này không quen biết Kỷ Minh Lỗi, thấy thẻ sĩ quan của Chu Tri Uẩn xong thì không nói lời nào, lập tức đưa đám người kia đi.

 

Thẩm Phàm Tinh và Chu Tri Uẩn cũng được mời về đồn để lấy lời khai.

 

Thẩm Phàm Tinh cực kỳ giỏi ăn nói, vào đến đồn là bắt đầu kể lể đầy tội nghiệp chuyện Kỷ Minh Lỗi chuốc thuốc mình.

 

Sau đó còn định làm chuyện đồi bại.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Nếu các anh không tin, cứ đến căn nhà lúc nãy mà xem, bên trong còn có thiết bị quay phim.”

 

“Hắn rõ ràng muốn hủy hoại tôi!”

 

Kẻ yếu luôn khiến người khác thương cảm, nữ cảnh sát còn đến an ủi cô một hồi.

 

Sau khi ghi xong lời khai, Thẩm Phàm Tinh cùng Chu Tri Uẩn ra khỏi đồn.

 

Vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Thẩm Phàm Tinh liền tươi cười rạng rỡ.

 

Đột nhiên cô dừng bước, nắm lấy tay Chu Tri Uẩn, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành và nghiêm túc:

 

“Anh là ân nhân cứu mạng của tôi.”

 

“Ân cứu mạng, không có gì để báo đáp– chỉ đành lấy thân báo đáp!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.