🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Phàm Tinh phát hiện ra rằng, đội trưởng Chu lạnh lùng nghiêm khắc kia, thực ra lại cực kỳ thuần khiết.

 

Cô chỉ tùy tiện nói một câu, anh ta đã đỏ mặt.

Anh càng như vậy, cô lại càng không nhịn được muốn trêu chọc anh.

 

Cả hai cùng nhau đi chọn quà cho ông bà nội, trong lòng Thẩm Phàm Tinh nghĩ thầm, sau này sẽ chuẩn bị riêng từng món quà thật đặc biệt cho các cụ.

 

Trên đường đi, Chu Tri Uẩn đơn giản giới thiệu về ông nội Chu Thừa Chí và bà nội Phương Hoa, hiện tại họ đang ở viện dưỡng lão dưới chân núi Ngọc Tuyền.

 

Nhà họ Hà cũng ở bên đó.

 

Thẩm Phàm Tinh biết khu đó có một viện dưỡng lão rất cao cấp, canh phòng nghiêm ngặt, không phải cứ có tiền là có thể vào được.

 

Cô cũng biết gia thế của Chu Tri Uẩn không hề tầm thường, nhưng không ngờ, ông bà nội mà anh nhắc đến lại đều là những nhân vật lớn từng thường xuyên xuất hiện trên truyền hình.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tri Uẩn còn đề nghị hôm khác đến thăm ông bà ngoại.

 

Khi bước vào cánh cổng uy nghiêm, Thẩm Phàm Tinh bất giác ngồi thẳng lưng.

 

Chu Tri Uẩn thấy cô căng thẳng ngồi nghiêm chỉnh, liền trấn an: “Ông bà là những người rất hiền hòa, chắc chắn sẽ thích em.”

 

Thẩm Phàm Tinh chậc một tiếng cảm thán: “Nếu là thân phận khác thì em đã chẳng lo, nhưng giờ khác rồi, em đang là cô cháu dâu xấu xí ra mắt ông bà nội, tất nhiên phải hồi hộp rồi.”

 

Chu Tri Uẩn: “…”

 

Khi họ đến nơi, Chu Thừa Chí và Phương Hoa vừa tập Thái Cực quyền xong.

 

Dù cả hai tóc đã bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

 

Đặc biệt là Phương Hoa, bây giờ có hơi tròn trịa một chút, lại càng thêm phần hiền hậu.

 

Tóc bạc càng làm tôn lên khí chất của bà.

 

Thấy Chu Tri Uẩn bước xuống xe, Phương Hoa có chút bất ngờ: “Ôi chao, Tiểu Chu Kỷ của chúng ta về rồi à?”

 

Hô xong câu đầy vui mừng đó, bà mới thấy có một cô gái cũng bước xuống xe — mặc váy trắng, xinh đẹp rạng rỡ, đứng bên cạnh cháu trai, mỉm cười duyên dáng.

 

Chu Tri Uẩn mỉm cười nắm lấy tay Phương Hoa, chào ông bà: “Ông bà nội cháu đến thăm hai người, đây là Thẩm Phàm Tinh.”

 

Phương Hoa vỗ tay cháu một cái: “Thằng nhóc này, được lắm.”

 

Thẩm Phàm Tinh bước tới lễ phép chào: “Cháu chào ông bà ạ.”

 

Phương Hoa vui vẻ nắm lấy tay Thẩm Phàm Tinh, càng nhìn càng thích, lại thấy có chút quen mặt:

 

“Tốt quá, hai đứa đến là ông bà vui rồi. Sao nhìn cháu quen thế, sao giống như đã thấy ở đâu rồi nhỉ?”

 

Chu Thừa Chí ánh mắt vẫn còn rất tinh anh, nhìn mấy lượt liền nói: “Có phải là cô gái trong phim ‘Nữ hiệp xuống núi’ mà bà thích không?”

 

Nghe vậy, Phương Hoa càng thêm vui mừng: “Đúng rồi đúng rồi, là nữ hiệp đó! Sao cháu là diễn viên hả, Phàm Tinh?”

 

Thẩm Phàm Tinh không ngờ bà lại từng xem phim mình đóng: “Vâng ạ, cháu có đóng phim đó. Diễn chưa tốt, làm bà chê cười rồi.”

 

Phương Hoa vội xua tay: “Diễn rất tốt, nhất là lúc cháu đánh mấy tên xấu, động tác đẹp quá trời.”

 

Vừa nói vừa kéo Thẩm Phàm Tinh vào nhà, hoàn toàn quên luôn đứa cháu trai yêu quý còn đang đứng phía sau.

 

Dù đã mấy năm không gặp.

 

Chu Thừa Chí quay sang nhìn Chu Tri Uẩn: “Bạn gái hả?”

 

Chu Tri Uẩn hơi ngượng ngùng gật đầu: “Vâng, vừa mới xác định quan hệ, nên cháu dẫn cô ấy đến thăm ông bà.”

 

Chu Thừa Chí vỗ vai cháu trai: “Tốt lắm, nhưng hai đứa quen nhau thế nào? Bố mẹ cháu biết chưa? Họ có đồng ý không?”

 

Ông cũng có chút lo lắng, cháu mình quen một diễn viên thì có ổn không?

 

Dù ngành nghề giờ không bị phân biệt, nhưng gia đình họ vẫn coi trọng môn đăng hộ đối.

 

 

Đặc biệt là gia đình quân nhân, nề nếp nghiêm khắc, kết hôn với một người thường xuyên xuất hiện trước công chúng vẫn thấy không hợp cho lắm.

 

Chu Tri Uẩn gật đầu: “Mẹ cháu biết rồi, mẹ cháu đồng ý rồi.”

 

Nghe đến đây, Chu Thừa Chí biết là Khương Tri Tri đã đồng ý, thì cô gái này chắc chắn không có vấn đề gì rồi.

 

Lúc rảnh rỗi Phương Hoa rất thích xem phim truyền hình, đặc biệt là mấy bộ phim cổ trang võ hiệp và phim kháng chiến.

 

Chu Thừa Chí mỗi lần thấy bà xem phim kháng chiến đều chê là diễn giả quá, làm gì có ai lợi hại như thế.

 

“Nếu lợi hại thế thì kháng chiến sao kéo dài tới tám năm?”

 

Phương Hoa tức quá không biết làm sao, đành phải chuyển sang xem phim võ hiệp — đặc biệt thích mấy bộ phim có Thẩm Phàm Tinh đóng.

Có phim về chống quân Nhật nữa, nói chung là rất đã mắt.

 

Chu Thừa Chí cũng thường đứng bên cạnh dội gáo nước lạnh: “Làm gì có ai khinh công giỏi vậy, sắp bay lên trời rồi.”

 

Phương Hoa thật sự thấy không cùng tần số với ông, mỗi lần xem tivi đều đuổi ông đi chỗ khác.

 

Lần này, khi nhìn thấy nữ diễn viên mà mình yêu thích, bà hệt như một fan girl nhỏ nhắn, nắm tay cô không buông.

 

Vừa ngồi xuống sofa, bà còn nói: “Bà rất thích mấy bộ phim cháu đóng, bà còn bảo mẹ của Tiểu Chu Kỷ mua đĩa VCD về cho bà coi, bà xem đi xem lại mấy lần.”

 

Lần đầu tiên được khen nhiều như vậy, Thẩm Phàm Tinh có chút ngại ngùng: “Bà ơi, cháu diễn cũng không đến nỗi giỏi đâu, chỉ là… tạm ổn thôi ạ.”

 

Phương Hoa lắc đầu: “Bà nhìn ra được mà, cháu diễn rất tốt, không dùng diễn viên đóng thế. Đừng tưởng bà già rồi mắt kém, ai dùng thế thân là bà biết liền.”

 

Thẩm Phàm Tinh ngạc nhiên: “Bà ơi, cái đó mà bà cũng nhìn ra được ạ?”

 

Phương Hoa có chút tự hào: “Tất nhiên rồi, bà đã xem đi xem lại nhiều lần mà.”

 

Chu Thừa Chí ngồi bên chen vào: “Bà cháu đó, một cảnh mà xem không biết bao nhiêu lần, còn bấm dừng lại so sánh nữa, làm sao mà không biết cho được.”

 

Phương Hoa liếc ông một cái: “Ông đi gọi cho Tiểu Hoàng, bảo hôm nay đến sớm một chút nấu cơm. Tiểu Chu Kỷ và Phàm Tinh ăn trưa ở đây.”

 

Nói xong mới quay sang hỏi Thẩm Phàm Tinh:

 

“Ăn cơm ở nhà bà nhé? Cháu thích ăn gì nào?”

 

Thẩm Phàm Tinh cười tươi đáp: “Bà ơi, cháu không kén ăn đâu, cái gì cũng ăn được hết.”

 

Chu Thừa Chí nhìn thấy Phương Hoa và Thẩm Phàm Tinh nói chuyện vui vẻ, bèn gọi Chu Tri Uẩn ra chơi cờ cùng.

 

Phương Hoa càng nhìn Thẩm Phàm Tinh càng thấy vừa lòng, nắm tay cô không rời: “Cháu và Tiểu Chu Kỷ nhà bà quen nhau thế nào vậy?”

 

Thẩm Phàm Tinh thành thật đáp: “Lúc cháu ở Tây Tạng, là anh ấy cứu cháu. Sau đó cháu thích anh ấy, là cháu theo đuổi trước.”

 

Phương Hoa vui vẻ gật đầu liên tục: “Tốt, tốt lắm. Tiểu Chu Kỷ nhà bà á, EQ hơi thấp thôi, chứ mọi thứ khác đều tốt.”

 

Thẩm Phàm Tinh thì không thấy Chu Tri Uẩn EQ thấp chút nào: “Bà ơi, anh ấy rất tốt.”

 

Phương Hoa cười mãi không thôi: “Nó đó, hồi nhỏ chăm nó mệt lắm, năng lượng thì nhiều, bà phải chạy khắp sân bắt nó. Miệng thì vụng, chọc mẹ giận rồi cũng không biết dỗ.”

 

Nghĩ lại, bà không khỏi cảm thán: thằng bé nghịch ngợm, chạy khắp sân trong cái quần thủng đáy ngày nào, giờ sắp lấy vợ rồi.

 

Bà thở dài: “Thời gian trôi nhanh thật, ông bà cũng già cả rồi.”

 

Thẩm Phàm Tinh ngọt ngào an ủi: “Bà không già đâu, bà hiền hậu, phúc hậu, vừa nhìn là biết mệnh trường thọ.”

 

Phương Hoa nghe mà vui rơn trong lòng, đúng là đứa nhỏ miệng ngọt quá chừng.

 

Khi dì nấu ăn đến, Phương Hoa bảo chuẩn bị thêm phần cho nhiều người.

 

Bảo Chu Tri Uẩn đi gọi nhà Hà Gia Niên đến, cùng ăn bữa cơm trưa.

 

Nghe nói Tiểu Chu Kỷ về, các cụ ông cụ bà yêu thương anh đều tụ tập đến.

 

Thấy Tiểu Chu Kỷ còn đưa cả vợ sắp cưới về, ai nấy đều tranh nhau muốn tặng bao lì xì cho Thẩm Phàm Tinh.

 

Phương Hoa vô cùng tự hào, nắm tay Thẩm Phàm Tinh giới thiệu với mọi người: “Mọi người có xem phim Phàm Tinh đóng không? Chính là hiệp nữ xuống núi đó…”

 

Mấy cụ bà đều từng xem bộ phim đó, thế là xúm quanh Thẩm Phàm Tinh ríu rít trò chuyện thân thiết…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.