Thẩm Phàm Tinh vốn không phải kiểu người làm việc tốt mà không để lại tên, hay âm thầm hy sinh.
Chiếc nhẫn này có tác dụng gì, cô cũng không định giấu Chu Tri Uẩn. Nói ra để mọi người cùng đề phòng thì chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ vậy, cô liền nói thẳng:
“Em đã từng nói là anh có một kiếp nạn mà em lại không nhìn ra, mấy hôm trước em nghĩ lại, người gặp nạn đó rất có thể là em.”
Nói rồi, cô tự cười lên: “Nếu em gặp nguy hiểm, anh cũng đừng liều mạng cứu em làm gì. Em là người có chín cái mạng, dễ gì mà c.h.ế.t được.”
Chu Tri Uẩn đưa tay xoa đầu cô: “Yên tâm, có anh ở đây thì sẽ không để em gặp chuyện gì.”
Thẩm Phàm Tinh cong mắt cười: “Anh cũng yên tâm, có em ở đây, em cũng không để anh gặp chuyện gì đâu.”
Cô nghiêng người qua bảng điều khiển trung tâm, hôn lên má Chu Tri Uẩn.
Chu Tri Uẩn giữ lấy gáy cô, đáp lại nụ hôn ấy sâu hơn.
Sau khi Khương Tri Tri lên xe, bà bảo Chu Tây Dã đợi chút rồi mới khởi hành. Bà muốn tìm một món đồ để đưa cho Chu Tri Uẩn, nhưng khi tìm được thì phát hiện xe của con trai vẫn còn đỗ ở đó.
Qua kính chắn gió phía trước, bà thấy con trai mình – cái đứa lúc nào cũng tỏ vẻ nóng nảy ấy – đang ôm và hôn Thẩm Phàm Tinh.
Bà bật cười, hừ nhẹ một tiếng: “Thôi, không cần đưa cho nó nữa, bây giờ nó bận lắm rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726918/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.