🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một câu nói của Thương Thương lại khiến Đỗ Manh Manh bật khóc:

 

“Thương Thương, đúng là mắt tớ mù rồi, thật là… sao tớ có thể quen anh ta suốt tám năm chứ, lại còn suốt ngày mong ngóng, chẳng cần anh ta mua nhà cho.”

 

Thương Thương đợi cô ấy khóc xong, lại đưa cho cô ấy một tờ giấy:

 

“Đói bụng chưa? Có muốn đi ăn lẩu không?”

 

Đỗ Manh Manh lập tức gật đầu:

 

“Đói, muốn ăn, đi thôi.”

 

Thương Thương cởi áo khoác:

 

“Chờ tớ chút, tớ đi thay bộ đồ.”

 

Đỗ Manh Manh nhìn váy hai dây ôm sát của Thương Thương, tròn mắt kinh ngạc:

 

“Thương Thương, cậu mặc đẹp thế này, là đi hẹn hò với Bùi Nghiễn Lễ à? Có phải tớ làm phiền hai người rồi không?”

 

Thương Thương nhìn đôi mắt sưng đỏ như thỏ con của Đỗ Manh Manh mà vẫn còn tâm trạng tám chuyện, vừa buồn cười vừa bất lực:

 

“Không có, chỉ là ăn bữa cơm thôi, cậu chờ tớ nhé.”

 

Cô vào phòng thay bộ đồ thường ngày rồi bước ra:

 

“Đi thôi, xuống dưới ăn lẩu.”

 

Đỗ Manh Manh khoác tay Thương Thương:

 

“Thương Thương, cậu thật tốt với tớ quá, may mà có cậu, không thì tớ không biết phải làm sao nữa.”

 

Thương Thương cười:

 

“Không sao, chúng ta còn trẻ, sai thì sửa, mọi thứ chưa bao giờ là quá muộn.”

 

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến một quán lẩu gần khu dân cư, chọn một góc khuất để ngồi.

 

Đỗ Manh Manh gọi một nồi lẩu siêu cay, còn gọi thêm hai chai bia, Thương Thương cũng không ngăn, tối nay cứ để cô ấy được thoải mái.

 

Ăn được nửa nồi lẩu, Đỗ Manh Manh cay đến mức nước mắt chảy ra, vẫn còn trêu Thương Thương chấm đồ ăn vào bát nước lọc rồi mới ăn:

 

“Thương Thương, cậu ăn ớt mà yếu thế này.”

 

Thương Thương đã thấy cay lắm rồi, vừa lau nước mắt vừa nói:

 

“Không chịu được đâu, tớ nhạy cảm nên ăn cay kém lắm.”

 

Đỗ Manh Manh thở dài:

Hạt Dẻ Rang Đường

 

“Cậu tốt như vậy, ai cưới được cậu là có phúc.”

 

Lúc đang ăn, Thời Kiến gọi điện cho Đỗ Manh Manh không biết bao nhiêu lần, còn nhắn rất nhiều tin xin lỗi, mong Đỗ Manh Manh tha thứ, còn hứa sẽ đưa mẹ mình về quê.

 

Đỗ Manh Manh lại nhận được tin nhắn, cười khẩy rồi đưa cho Thương Thương xem:

 

“Cậu xem, lại là mấy lời hứa hão, nếu tớ còn tin lời anh ta, thì đúng là đồ ngu.”

 

Thương Thương an ủi:

 

“Dù sao lần này cậu cũng đã nhìn rõ con người anh ta rồi, tuyệt đối không được quay lại đấy nhé. Nếu cậu quay lại, tớ sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa đâu.”

 

Đỗ Manh Manh lập tức giơ tay thề:

 

“Tớ chắc chắn không quay lại đâu, tuy đầu óc tớ hơi mê muội trong tình yêu, nhưng vẫn còn chút tự trọng. Cậu yên tâm, dù có đói c.h.ế.t tớ cũng không ăn lại cỏ cũ.”

 

Thương Thương nghĩ một lúc:

 

“Không được, tớ phải gọi cho Giai Ni, bảo cậu ấy đến chứng kiến.”

 

Đỗ Manh Manh nhét một miếng thịt đầy miệng, vừa nhai vừa nói mơ hồ:

 

“Cậu gọi đi gọi đi, Vương Giai Ni mà đến được, tớ sẽ cọ toilet cho cậu một năm. Từ khi làm luật sư xong, cậu ấy lạnh như băng ấy.”

 

Thương Thương không tin, nhắn tin cho Vương Giai Ni, kể tình hình của Đỗ Manh Manh rồi gửi địa chỉ quán lẩu.

 

Vương Giai Ni nhanh chóng trả lời, chỉ hai chữ:

“Chờ đó.”

 

Thương Thương đưa điện thoại cho Đỗ Manh Manh xem:

 

“Giai Ni sắp đến rồi, cậu xem thường Giai Ni quá rồi đấy.”

 

Đỗ Manh Manh kêu lên một tiếng, khó tin:

 

“Thật sự là Vương Giai Ni à? Từ khi cậu ấy làm luật sư, lạnh lùng vô tình, gặp tớ toàn mắng.”

 

 

Thương Thương nghĩ một lúc:

 

“Có khi nào là vì cậu ấy thấy cậu không có chí tiến thủ, cứ nhất định ở bên Thời Kiến?”

 

Đỗ Manh Manh chống cằm, lại thở dài.

 

Nửa tiếng sau, Vương Giai Ni vội vàng chạy đến, vẫn mặc đồ công sở, xách túi bước vào, ngồi phịch xuống ghế, quay sang nhìn Đỗ Manh Manh:

 

“Cuối cùng cũng chia tay rồi?”

 

Đỗ Manh Manh buồn bã:

“Giai Ni, cậu nói thế mà nghe được à? Tớ thất tình đau lòng muốn c.h.ế.t mà cậu còn chọc tớ.”

 

Vương Giai Ni càng giận dữ:

 

“Trước kia tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, Thời Kiến chỉ muốn lợi dụng cậu làm bàn đạp để bám trụ lại Bắc Kinh. Cậu nhìn anh ta xem, gần như muốn khắc hai chữ ‘vụ lợi’ lên mặt. Ngoài đẹp trai ra, anh ta có gì?”

 

Đỗ Manh Manh im lặng, trước kia cô không tin, giờ thì thấy Giai Ni nói đúng hết.

 

Vương Giai Ni suy nghĩ rồi hỏi:

 

“Cậu có bị thiệt thòi gì không? Những năm qua, Thời Kiến sống trong nhà của cậu ở Bắc Kinh, không tốn tiền thuê, anh ta từng mua gì cho cậu chưa? Ngày nào cậu cũng tự cảm động với chính mình, có ích gì?”

 

“Còn nữa, không phải tớ coi thường gia đình đơn thân, nhưng mẹ của Thời Kiến một tớ nuôi anh ta lớn, đặt hết hy vọng vào anh ta, trông cậy anh ta có thể đứng vững ở Bắc Kinh, rồi kéo cả em trai em gái ra khỏi núi, biến cả nhà thành người Bắc Kinh.”

 

“Cho nên, nếu cậu cưới anh ta, tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu. Có một người bạn không có đầu óc như cậu là nỗi nhục của tớ.”

 

Thương Thương sững sờ nhìn Vương Giai Ni:

 

“Giai Giai, giờ cậu nói chuyện lợi hại quá rồi đấy.”

 

Đỗ Manh Manh lại sắp rơi nước mắt, đưa tay ôm lấy Vương Giai Ni:

 

“Tớ thật sự sai rồi, giờ tớ đã tỉnh ngộ, lần này nhất định sẽ chia tay với Thời Kiến.”

 

Vương Giai Ni ghét bỏ đẩy Đỗ Manh Manh ra, nhưng không đẩy được, đành để mặc cô ấy ôm:

 

“Thôi được rồi, bây giờ cậu nên vui mới đúng, còn may là phát hiện ra bộ mặt thật của gia đình anh ta trước khi kết hôn. Nếu cưới rồi, đến lúc đó muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.”

 

Đỗ Manh Manh khóc một lúc mới bình tĩnh lại, khẽ nói với hai người bạn:

 

“Thật ra, còn một chuyện tớ vẫn chưa dám nói với hai cậu. Trước đó tớ nghe thấy Thời Kiến gọi điện cho mẹ anh ta, nói là tớ không muốn kết hôn. Mẹ anh ta liền bày kế, bảo anh ta khiến tớ có thai trước, nói chỉ cần có thai thì tớ chắc chắn không chạy thoát.”

 

Thương Thương sững sờ:

 

“Làm sao mà có người lại xấu xa đến thế?”

 

Đỗ Manh Manh cũng buồn bã:

 

“Vì chuyện đó mà tớ đã cãi nhau với anh ta. Anh ta nói đó chỉ là suy nghĩ cổ hủ của mẹ, anh ta sẽ không ép tớ. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu tớ không nghe thấy, có khi anh ta thật sự đã làm vậy rồi.”

 

Vương Giai Ni cười lạnh:

 

“Trong hai năm nay, tớ đã xử lý không ít vụ án như vậy rồi, nhất là khi điều kiện của nhà trai không xứng với nhà gái, họ thường giở đủ trò đê tiện, phổ biến nhất là dùng đứa trẻ để trói buộc phụ nữ.”

 

“Cho nên, nếu cậu dám quay lại với anh ta, sau này đừng có tìm tớ nữa.”

 

Đỗ Manh Manh lập tức thề thốt:

 

“Không, không đâu, tớ đã nói với Thương Thương rồi, lần này tớ thật sự tỉnh táo rồi.”

 

Nói rồi gọi nhân viên phục vụ mang thêm hai chai bia và một cái ly:

 

“Cậu uống với tớ chút đi, chúc mừng tớ quay lại cuộc sống độc thân. Thương Thương, Giai Ni đến rồi, cậu cũng uống đi.”

 

Thương Thương nghĩ cũng được:

 

“Tớ uống không giỏi, uống ít thôi nhé.”

 

Đỗ Manh Manh đồng ý:

 

“Được, một ngụm cũng được.”

 

Có Vương Giai Ni tham gia, Đỗ Manh Manh càng vui vẻ, tửu lượng cũng tăng vọt.

 

Ba người chưa bao lâu đã uống hết mười chai bia, Thương Thương chỉ uống một chai, phần còn lại đều do Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni uống.

 

Đỗ Manh Manh đã uống đến mức đầu óc mơ hồ, nâng ly lên:

 

“Nào, chúc cho Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.”

 

Thương Thương: “…”

 

Đỗ Manh Manh uống say rồi, sao vẫn còn nhớ chuyện đó?

 

Vương Giai Ni đầu óc cũng có chút mơ màng, nhưng nghe đến câu này liền tỉnh táo hơn đôi chút:

 

“Thương Thương với Bùi Nghiễn Lễ là quan hệ gì vậy?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.