Bùi Nghiễn Lễ và Thương Thương đã hái đào về, rồi cùng trò chuyện với Thương Thời Nghị.
Lúc này, có lẽ Thương Thời Nghị đã suy nghĩ thông suốt, thái độ đối với Bùi Nghiễn Lễ cũng tốt hơn rất nhiều, mời anh uống trà và trò chuyện: “Sau khi về nước, công việc của cậu có bận rộn không?”
Bùi Nghiễn Lễ gật đầu: “Cũng ổn ạ, đều là những công việc có thể xử lý được, chủ yếu là muốn đóng góp cho sự nghiệp vật lý của đất nước.”
Thế hệ trước yêu nước rất mạnh mẽ, đặc biệt là như Thương Thời Nghị, một đại sứ ngoại giao thường trú ở nước ngoài, càng coi trọng những thanh niên yêu nước sẵn sàng về nước phát triển.
Nghe xong lời của Bùi Nghiễn Lễ, ông liên tục gật đầu: “Rất tốt, người trẻ tuổi phải có tư tưởng và hoài bão như vậy.”
Biên Tố Khê thấy hai người đang trò chuyện, liền gọi Thương Thương: “Đi thôi, theo bà vào bếp, dì Trương làm vài món tráng miệng ngon, mang ra cho tiểu Bùi thử nhé.”
Thương Thương vui vẻ theo Biên Tố Khê vào bếp, khi Biên Tố Khê lấy tráng miệng từ tủ lạnh, bà hỏi: “Có phải cháu và Tiểu Bùi đang yêu nhau không?”
Khuôn mặt nhỏ của Thương Thương đỏ lên: “Không có đâu ạ, bây giờ bọn cháu vẫn chỉ là bạn thôi.”
Biên Tố Khê mỉm cười: “À, thì ra cháu thích những chàng trai lịch sự như vậy. Nhưng cậu ấy đúng là một chàng trai xuất sắc, khi nào thì đưa cậu ấy về nhà gặp bố mẹ cháu?”
Thương Thương ngẩn người: “Hả? Chúng cháu vẫn chưa yêu đương, sao lại đưa về gặp bố mẹ cháu?”
Biên Tố Khê thấy vẻ mặt của cháu gái, liền cười và gõ nhẹ lên trán cô: “Vậy thì đợi thêm chút nữa, từ từ quan sát phẩm hạnh của tiểu Bùi, à, còn phải hỏi thử xem, dù sao cậu ấy cũng không còn trẻ nữa, không biết có yêu đương gì ở nước ngoài không.”
“Phong tục ở nước ngoài thoáng hơn nhiều so với trong nước.”
Thương Thương bật cười: “Dù có yêu đương gì, thì đó cũng là chuyện trước kia mà, bà à, bà đừng nghĩ quá nhiều, mà chúng cháu vẫn là bạn thôi.”
Biên Tố Khê cười: “Được rồi, vậy thì cứ làm bạn tốt một thời gian, không cần vội kết hôn đâu, bố cháu chắc chắn sẽ không nỡ đâu. À, Phàm Tinh đâu?”
“Đi Tây Tạng thăm Chu Tri Uẩn rồi, sáng nay mới đi.”
Thương Thương vừa nói, vừa bóc một miếng bánh hồng nhét vào miệng, vì quá ngon mà đôi mắt sáng lên.
Biên Tố Khê có chút ngạc nhiên: “Đi mà không báo trước sao? Tính cách Phàm Tinh quả thật rất tốt, Tri Uẩn tìm được cô vợ như vậy quả là có phúc. Không biết lần này đi rồi có thể mang thai không, như vậy ông bà cũng có thể gặp được chắt nội.”
Thương Thương bật cười: “Bà à, chuyện này phải xem duyên phận nữa, Phàm Tinh và Tri Uẩn vẫn chưa tổ chức đám cưới mà, nếu như có thai rồi sinh con, sau này chẳng phải rất tiếc sao?”
Biên Tố Khê đột nhiên có ý tưởng: “Cháu nói xem… nếu cháu và Tri Uẩn tổ chức đám cưới thì sao?”
Thương Thương ngẩn người, đem bánh hồng nhét vào miệng, khuôn mặt đỏ ửng: “Đi thôi, ra ngoài uống trà đi.”
Biên Tố Khê cười khẽ: “Ôi, con bé này, sao lại ngại ngùng thế.”
Thương Thời Nghị và Bùi Nghiễn Lễ trò chuyện rất vui, đến mức có cảm giác như gặp nhau muộn.
Thương Thời Nghị mời cả hai ở lại ăn tối: “Một lát nữa để dì giúp việc đi mua một con cá, tối nay ông tự xuống bếp làm món cá kho khô cho các cháu.”
Thương Thương liền lắc đầu: “Ông ngoại, tối nay chắc không được rồi, Manh Manh mới gửi tin nhắn cho cháu, hẹn tối nay cùng đi ăn.”
Thương Thời Nghị cũng biết Đỗ Manh Manh, nhíu mày: “Không thể hoãn lại sao?”
Thương Thương có chút khó xử, Bùi Nghiễn Lễ nhẹ nhàng nói: “Ông ngoại, tối nay cháu có một cuộc họp, lần sau có thời gian cháu sẽ đến thăm, sau khi chuyển đến đây, chúng ta sẽ là hàng xóm, gặp nhau sẽ thuận tiện hơn.”
Thương Thời Nghị liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, tốt, Thương Thương, có thời gian nhớ dẫn tiểu Bùi về nhà ăn cơm.”
Thương Thương đáp qua loa, cảm giác như ông ngoại đã coi Bùi Nghiễn Lễ như một thành viên trong gia đình rồi.
Khi ra khỏi biệt thự, Thương Thương quay lại nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Ông ngoại có làm khó anh không? Vì công việc, ông luôn rất nghiêm túc, nhưng ông là người rất tốt.”
Bùi Nghiễn Lễ khẽ cười: “Không đâu, ông ngoại của cô thật sự là một người tài giỏi, khiến người ta rất kính trọng, tầm nhìn của ông vượt xa rất nhiều người trong nước.”
Thương Thương hoàn toàn đồng ý: “Đúng vậy, ông ngoại đã đi qua rất nhiều quốc gia, thành thạo bốn thứ tiếng.”
Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương: “Cô thật sự đã hẹn Manh Manh và những người khác sao?”
Thương Thương gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi và Giai Giai cùng ăn cơm, xe của tôi ở tại Quốc Mậu, nên chúng tôi hẹn ăn lẩu gần đó.”
Bùi Nghiễn Lễ suy nghĩ một chút: “Không uống rượu chứ?”
Thương Thương vội vàng lắc đầu: “Không uống rượu, chỉ là trò chuyện một chút về chuyện của cô ấy thôi.”
Bùi Nghiễn Lễ định nói câu “Nếu uống rượu thì đừng lái xe” nhưng không nói ra, mỉm cười: “Tôi sẽ đưa cô đi trước, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Rồi anh lại dặn dò thêm: “Bản thiết kế không cần vội, cứ từ từ, đừng làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cô.”
Thương Thương cười cong mắt: “Yên tâm đi, nhớ gửi cho tôi kích thước nhé.”
Hai người lại trò chuyện về cách cải tạo phòng và màu sắc nào là hợp lý.
Bùi Nghiễn Lễ chỉ đưa ra một vài ý tưởng của mình, phần lớn đều đồng ý với Thương Thương, không biết chừng nào mà xe đã đến Quốc Mậu.
Thương Thương có chút tiếc nuối, thời gian trôi nhanh quá, đứng bên cửa xe, vẫy tay với Bùi Nghiễn Lễ trong xe: “Anh lái xe từ từ nhé, tôi đi trước đây.”
Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười gật đầu: “Đi đi, có việc thì gọi cho tôi.”
Thương Thương lại vẫy tay một lần nữa rồi quay người đi tìm Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni.
Khi mở cửa quán lẩu, cô tình cờ va phải một cậu con trai tóc vàng.
Bùi Triệt kêu lên một tiếng, định mắng một câu, nhưng khi nhìn thấy là Thương Thương, lập tức đứng thẳng người và trở nên lễ phép: “Chu… Chu Tri Ý? Sao cô lại ở đây?”
Thương Thương nhìn rõ người này, nhớ ra đây là cháu trai của Bùi Nghiễn Lễ, cậu con trai tóc vàng mà cô đã đập gãy xương ức.
Nể mặt Bùi Nghiên Lễ, Thương Thương cảm thấy có chút áy náy, lễ phép nói: “Tôi đến ăn lẩu với bạn.”
Bùi Triệt nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi mời các cô? Để xin lỗi vì chuyện lần trước, tôi thật sự không có ý gì đâu.”
Thương Thương lịch sự từ chối: “Không cần đâu, cậu khỏi phải mời. Cậu đã khỏi chưa, vết thương ở n.g.ự.c sao rồi?”
Bùi Triệt xoa xoa ngực: “Khỏi rồi, không sao đâu, tôi đáng bị đánh.”
Thương Thương cảm thấy cậu ta có vẻ hơi kỳ lạ, liếc nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Vậy thì tốt, không sao thì tôi đi trước.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Bùi Triệt không dám ngăn cản Thương Thương, nhìn bóng lưng cô khi cô rời đi, xoa xoa ngực, cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, lúc nãy Chu Tri Ý lại còn quan tâm đến cậu ta.
Khi Thương Thương đến phòng riêng, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đã ở đó. Những ngày này, hai người ăn ở cùng nhau, gần như đã trở thành cặp sinh đôi dính liền.
Khi nhìn thấy Thương Thương bước vào, Vương Giai Ni lập tức đưa thực đơn cho cô: “Nhanh xem xem có món nào muốn thêm không? Những món cậu thích tớ đã gọi hết rồi.”
Thương Thương nhìn qua: “Được rồi, tớ ăn không nhiều lắm đâu.”
Vương Giai Ni gọi phục vụ mang thực đơn đi rồi bắt đầu kể lể: “Cậu biết không, Đỗ Manh Manh này thật là ngốc, cậu có biết tám năm qua cậu ấy đã tiêu bao nhiêu tiền cho Thời Kiến rồi?”
Thương Thương ngẩn người: “Mười vạn?”
Vương Giai Ni nghĩ lại mà đau lòng: “Năm mươi vạn! Năm mươi vạn đó! Lương trung bình mỗi người là bao nhiêu? Cậu ấy làm ở đài truyền hình chỉ có ba nghìn tệ một tháng mà lại tiêu hết năm mươi vạn cho Thời Kiến.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.