Đỗ Manh Manh không dám ngẩng đầu, chột dạ để mặc Vương Giai Ni trách móc.
Vương Giai Ni tức giận nói: “Phục vụ chỉ lương ba bốn trăm tệ, ngoài đường một bát mì có hai tệ, bữa sáng một tệ rưỡi là ăn no rồi, vậy mà cậu lại tiêu năm mươi vạn cho anh ta, còn chưa tính cả tiền mua xe.”
Thương Thương sững sờ: “Năm mươi vạn? Manh Manh, cậu đã mua cái gì vậy? Sao lại tiêu nhiều tiền thế?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Vương Giai Ni ôm đầu: “Tớ thật sự… hôm nay tính xong, tức đến mức đau đầu cả ngày. Năm mươi vạn, tớ làm c.h.ế.t cả năm cũng không kiếm nổi mười vạn.”
Đỗ Manh Manh đẩy cánh tay Vương Giai Ni: “Giai Giai, đừng giận nữa, tớ sẽ cố gắng đòi lại.”
Vương Giai Ni muốn hét lên: “Cậu đòi kiểu gì? Bây giờ có bán Thời Kiến đi thì anh ta cũng không trả nổi.”
Rồi quay sang nhìn Thương Thương: “Mẹ của Thời Kiến là loại vô lại, muốn xây nhà, Manh Manh cho mười vạn. Em trai Thời Kiến cưới vợ, Manh Manh cho hai mươi vạn. Còn mua cho họ một căn nhà ở thành phố. Sau đó thì một vạn, hai vạn, năm vạn, anh ta liên tục xin.”
Tính cả những khoản lặt vặt khác thì năm mươi vạn e là còn ít.
Thương Thương sững sờ: “Manh Manh, cậu điên rồi à? Nhà anh ta xây nhà, em anh ta cưới vợ thì liên quan gì đến cậu?”
Đỗ Manh Manh ấp úng không nói được, thở dài nhìn Thương Thương: “Nếu như, Bùi Nghiễn Lễ đang sửa nhà, không đủ tiền, hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726955/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.