Dịch: Trâu Lười
Lúc Trần Niên Niên đến ruộng, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn cô, trêи mặt họ còn có mấy phần kỳ lạ.
Tôn Tuệ Phương vui vẻ nói: “Niên Niên, nhanh đến chỗ mẹ này.”
“Dạ.” Nghĩ đến việc bà bảo vệ mình, Trần Niên Niên nở nụ cười thật lòng với Tôn Tuệ Phương, cô bước đến bên cạnh bà.
“Công việc xúc tuyết quá nặng, mẹ còn lo lắng thân thể con không chịu đựng được, con đến đây nhổ cỏ thì tốt rồi.” Tôn Tuệ Phương kϊƈɦ động nắm chặt tay cô.
Tay Tôn Tuệ Phương cực kỳ thô ráp, trêи mu bàn tay nhăn nheo như vỏ cây sần sùi, vết chai trong lòng bàn tay vừa dày vừa nứt nẻ, bàn tay bà cọ xát vào tay cô làm cô khó chịu nhưng cô không ghét bỏ chút nào, cô còn trấn an bà: “Về sau con làm việc cùng mẹ.”
Tôn Tuệ Phương nói liên tục: “Tốt, tốt, tốt!”
Giọng nói của hai người không thấp nên mọi người đứng xung quanh đều nghe được.
Những người khác hứng thú nhìn nhau, bác gái mập mạp cầm cuốc cười tủm tỉm: “Tôi nói này em Tuệ Phương, người nào trong thôn Trần Gia Loan không biết Niên Niên nhà cô làm việc lợi hại, xúc tuyết khó khăn đối với mấy người phụ nữ như chúng ta nhưng đối với Niên Niên nhà cô lại khác nhé.”
Bác gái mập mạp tên là Hứa Mỹ Lệ, bà là vợ của Trần An Bang thôn Trần Gia Loan và là nhà hàng xóm sát vách của Trần Quý Tài.
Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần nhưng quan hệ giữa hai nhà không tốt lắm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thinh-vuong/2585715/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.