Tô Từ nhìn dáng vẻ đáng yêu của thằng bé, không nhịn được mà cười khẽ.Sau đó cô bẻ cái bánh bột mì vốn đã không được lớn lắm ra làm đôi, nhét một nửa vào tay Diệp An Gia.Diệp An Gia nhìn có vẻ thèm muốn chết, nhưng thằng bé không vươn tay nhận lấy ngay mà nhìn về phía Tô Hoa Vinh.Cậu biết chị tư của mình bị bệnh suýt chút nữa là mất mạng, trong nhà chỉ còn chút bột mì này để dành cho chị tư ăn.Tô Hoa Vinh nhìn Diệp An Gia, rồi lại nhìn nửa cái bánh bột mì trong tay Tô Từ.Nói thật, lúc bà đứng cạnh nồi nướng bánh, ngửi được hương thơm của bánh nướng ngay cả bà cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, huống chi là một đứa trẻ mới năm tuổi như Diệp An Gia.Bà nói với Diệp An Gia: "Con nhận đi, ăn cùng với chị tư của con, đừng để cho chị ba con biết."Trong nhà chỉ còn một chút bột mì, con thì quá nhiều không đủ chia. 
Con bé ba nhà bà lại là đứa nhóc không chịu để mình bị thiệt, nếu để nó biết thì nhất định sẽ có ý kiến.Diệp An Gia gật đầu, vội nhận lấy miếng bánh bột mì trong tay Tô Từ, đưa lên miệng cắn một miếng.Rõ ràng chỉ là một miếng bánh bột mì, thế nhưng nhìn cậu ăn ngon lành như đó là sơn hào hải vị.Tô Từ thấy thằng bé ăn ngon miệng như vậy, bản thân cũng thử cắn một miếng, uống một ngụm *cháo váng lại ăn tiếp một miếng bánh nhỏ.*Cháo được nấu từ cặn ngô trong cùi ngô.Cả đầu lưỡi và dạ dày của nguyên chủ đều không hề 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tieu-phu-ba/1090449/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.