Ngày nào cô ta cũng cảm thấy Nguyễn Khê đang khiêu chiến với địa vị của cô ta, muốn kéo cô ta từ trên mây xuống rồi giẫm đạp lên.
Cô ta cũng không ngờ Nguyễn Khê có thể thu hút sự chú ý của Hứa Chước, đồng thời khiến Hứa Chước lẽo đẽo chạy theo mình.
Phải biết, bình thường Hứa Chước ở trong trường giống như một nhà vô địch vậy, không để bất kỳ ai vào mắt cả.
Hít một hơi thật sâu, cô ta nói: “Hồng nhan họa thủy, hồng nhan bạc mệnh, quá xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Nguyễn Thu Dương ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Nếu thành ngữ đã nói như vậy thì chắc chắn là đúng rồi.”
Nhóm người Hứa Chước theo Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến cổng đại viện mới thôi, họ không vội về nhà mà lái xe đi chơi chỗ khác. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có thời gian nhàn rỗi nên tất nhiên phải về nhà đúng giờ.
Về đến nhà mà bữa tối vẫn chưa chuẩn bị xong, nên hai chị em lên lầu gọi Nguyễn Thu Nguyệt, ngồi trong phòng, mở những đề bài còn dang dở và tiếp tục. Làm bài xong thì đọc sách nắm thêm kiến thức.
Nguyễn Thu Nguyệt không có gì khác để làm với họ, ngày nào cũng đọc sách và làm bài tập. Trong nửa năm qua, số sách cô đọc, số bài tập cô làm cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn nhiều hơn so với hai ba năm học trước cộng lại.
Ở dưới lầu, Phùng Tú Anh đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp.
Hiếm khi Nguyễn Trường Phú tan làm sớm như hôm nay, về nhà thì đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tieu-tho-may-xinh-dep/2407716/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.