Buổi chiều Phùng Tú Anh gõ cửa phòng cô muốn dẫn Nguyễn Khiết đi mua đồ. Cô cũng không mở chỉ nói: “Không cần đâu, để dành tiền nuôi con gái lớn quý giá của mẹ đi, không có tiền thì không được.”
Phùng Tú Anh bị lời nói gai góc, khó chịu của cô làm cho xấu hổ. Vì thế đứng ngoài cửa hít một hơi thật lâu, tự giễu cợt rồi quay người đi.
Bà ta cảm thấy con bé này quá vô lý, không chịu buông một chút.
Không muốn thì thôi, không muốn thì bà ta cũng đỡ phiền.
Nguyễn Thu Dương vì chuyện kem bảo vệ da mà nửa ngày sau vẫn thấy khó chịu. Lúc đi học cũng không nghe giảng, nằm ra bàn thất thần, nghĩ ngợi vì sao mình không thể có một lọ kem bảo vệ da như thế.
Điều cô ta không chấp nhận được là Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt đều tốt hơn cô ta.
Mơ màng cả buổi trưa ở trường, sau khi tan học về nhà, trong đầu cô ta vẫn là chuyện này. Dù là lúc ăn cơm hay buổi tối lúc tắm rửa vẫn nghĩ đến.
Sau khi cô ta tắm rửa xong về phòng, duỗi tay muốn lấy kem bảo vệ tay để dùng, cô ta vô thức thu lại tay cầm, chậm rãi đưa tay sang lọ kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn, cẩm lấy, mở ra, đưa đến bên mũi ngửi mùi thơm.
Những thứ tốt có mùi thơm khác nhau, nó rất thơm.
Cô ta từ trước đến nay không lén động vào đồ Diệp Thu Văn, tâm trạng thấp thỏm khẩn trương. Cô ta lo lắng vội vàng khóa trái phòng, sau đó lấy một ít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tieu-tho-may-xinh-dep/2407824/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.